Chương 216 - Chương 215
Phong Tín giật mình, ngẫm một hồi liền tự biết đáp án.
Hắn đang muốn trả lời, bỗng Kiếm Lan cười lạnh, nói: “Thôi, không cần ngươi phải đáp. Hiện tại, bản thân ngươi chính là tù nhân, có nhận ra hay không thì cũng chỉ là lời nói suông, một chữ ta cũng không tin. Đừng nói nữa. Ngươi nguyện ý muốn hiểu, ta cũng không để cho ngươi hiểu!”
Thai linh kẹp ở khuỷu tay nàng, hướng sang Phong Tín, phát ra tiếng cười hì hì như người trưởng thành bình thường. Kiếm Lan hung hăng vỗ lên mông nó một cái, quát lớn: “Còn muốn làm cái gì hả, quái tướng? Ngươi đừng có chạy loạn, phiền chết mất!”
Thai linh kia, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu xí ra vẻ đã biết, rốt cục thành thật tự kiểm điểm. Mẹ con hai người vội vàng ra khỏi điện Nam Dương, Phong Tín ở phía sau bất lực mà hô: ” Kiếm Lan! Kiếm Lan!”.
Cuối cùng, điện Nam Dương chỉ còn lại duy nhất một mình hắn. Phong Tín suy sụp, ngã ngồi, trừng mắt nhìn về phía cây củ cải hằn đầy dấu răng dị dạng, một lúc lâu sau, lấy tay phải che trán, nằm yên trên mặt đất, đến mắng chửi người khác cũng chẳng còn sức lực.
Ở phía trên điện Nam Dương, Tạ Liên cũng thở dài.
Bỗng nhiên, Hoa Thành lên tiếng: “Ca ca, huynh còn nhớ hay không, đêm ở núi Dữ Quân, thai linh đó cũng xuất hiện.”
Tạ Liên hiểu được là hắn cố ý dẫn sang chuyện khác, cũng phối hợp theo, hơn nữa việc thai linh kia cùng xuất hiện ở núi Dữ Quân thực sự rất kỳ lạ.
“Nhớ rõ. Lúc ấy, ta ngồi trên kiệu hoa, nó hát khúc đồng dao nói cho ta biết làm thế nào tìm được Quỷ Tân Nương, cũng chính là Tuyên Cơ. Hơn nữa, nó không để cho người khác nghe được, chỉ nói cho riêng ta, không biết là do duyên cớ nào.”
Hoa Thành nói: “Có lẽ là Quân Ngô bày mưu đặt kế rồi.”
Tạ Liên tán thành: “Câu đố kia chính là mục đích của Quân Ngô. Còn nó, vì sao lại trở thành ác linh, làm thủ hạ của Quân Ngô, cái này e là chỉ Quốc sư mới giải thích được.”
Hoa Thành nói: “Vậy thì đi hỏi liền đi. Nói cho ca ca một tin tốt, bướm tử linh đã tìm được nơi Quốc sư bị giam giữ.”
Tạ Liên bỗng chấn động: “Ở đâu?”
Điện Linh Văn.
Trong điện lẫn ngoài điện, chỉ thiếu đi công văn chồng chất như núi, từng nhóm văn thần ra ra vào vào, còn lại không có chút thay đổi với khi xưa, bên ngoài là một nhóm võ vệ binh đi tuần tra giới nghiêm.
Lặng lẽ, không một tiếng động đáp xuống một góc mái hiên cong cong, Tạ Liên nói: “Quốc sư bị nhốt tại đây? Linh Văn trông coi người ra sao?”
Hoa Thành đáp: “Không tồi. Có Cẩm Y Tiên trên người, Linh Văn hiện tại vừa là văn thần mà cũng có thể xem như võ thần.”
Ngưng thần quan sát một lúc, Tạ Liên thở dài: “Vậy thì thật phiền toái.”
Tuy rằng Cẩm Y Tiên không phải đối thủ của bọn họ nhưng dù sao tu vi cũng khá tốt, khẳng định là so với vệ binh Tiên Kinh tuần tra trên đường cái thì nó hiểu biết thâm sâu hơn nhiều.
Nếu Tạ Liên cùng Hoa Thành cứ như vậy tùy tiện lẻn vào trong Linh Văn điện, Cẩm Y Tiên có đánh không lại bọn họ thì cũng không thể nào không phát hiện ra bọn họ. Mà một khi Cẩm Y Tiên phát hiện, tất nhiên Linh Văn cũng sẽ phát hiện.
Tạ Liên nói: “Linh Văn và Quân Ngô chắc chắn có thể thông linh mọi lúc. Chỉ cần Linh Văn phát giác, Quân Ngô cũng liền biết. Trừ phi Cẩm Y Tiên không ở trên người nàng, khi đó nàng chỉ là một văn thần, chắc chắn không làm khó được chúng ta. Mà Cẩm Y Tiên bị cởi ra thì cũng là một bộ quần áo không hơn không kém, không có cách nào báo cho Quân Ngô. Trước phải nghĩ biện pháp đem họ tách ra.”
Hoa Thành lại nói: “Không cần nghĩ biện pháp, nàng trước sau gì cũng phải cởi bộ áo đó ra.”
Không đợi giải thích, Tạ Liên liền hiểu ra.
Cẩm Y Tiên dù sao cũng không phải thứ tốt lành, tà khí cực đáng lo ngại. Linh Văn không chính thức bị phế, vẫn được coi là một thần quan, mặc nó ở trên người sẽ rất tổn hại thân thể, phải duy trì hình thái nam nhân, chỉ sợ không đến vài người có thể chịu được lượng pháp lực hao tổn như thế. Trong vòng một ngày, nàng thế nào cũng phải cởi nó ra nghỉ ngơi một thời gian.
Hai người thấp giọng bàn bạc. Lúc này, một hắc y nhân khoanh tay, từ chủ điện Linh Văn chậm rãi bước ra, dặn dò chuyện gì cho một loạt vệ binh, sau đó đi vào thiên điện. Chỉ chốc lát sau, lại có một người từ thiên điện đi ra, lần nữa đi vào chủ điện.
Người này đúng là Linh Văn. Nàng ta trước khi vào thiên điện là dáng vẻ nam nhân, khi đi ra lại chính là hình dáng nguyên bản. Hơn nữa, bộ áo đen khoác trên người lúc trước liền không thấy đâu, thân pháp bước đi cũng không mạnh mẽ, thoạt nhìn là biết nội công không thâm sâu như vẻ nam nhân kia.
Nàng quả nhiên cởi bỏ quần áo. Cẩm Y Tiên nằm trơ mắt ngay giữa thiên điện!
Hai người liếc nhau. Hoa Thành nói: “Bọn họ hiện đã tách nhau ra rồi. Ca ca, vận khí không tồi.”
Tạ Liên cũng thở hắt, liếc hắn một cái: “Là Tam Lang vận khí không tồi.”
Hoa Thành mỉm cười: “Chủ điện hay Thiên điện?”
Nghĩ nghĩ một lúc, Tạ Liên đáp: “Thiên điện đi! Bây giờ còn không biết Linh Văn ở trong chủ điện đang làm cái gì. Nếu nàng canh giữ bên cạnh Quốc sư, căn bản không làm khó được nàng. Nhưng nếu chúng ta có thể bắt được Cẩm Y Tiên trước, có lẽ còn thương lượng được đường sống.”
Vì thế, hai người lại đợi thêm một chút, nhân cơ hội vệ binh đang nói chuyện, chớp mắt cùng nhau trở mình, nhảy xuống khỏi mái hiên, lẻn vào trong thiên điện.
Vừa vào trong, Tạ Liên liền lau đi lớp mồ hôi trên trán.
Cho dù thế nào, lén lút vào trong tư điện của một nữ thần quan, thật không phải chuyện quang minh chính đại gì. Thế nhưng sau khi nhìn thấy rõ gian điện này, cảm giác xấu hổ cũng bớt đi một chút.
Phòng của Tạ Liên lúc trước so với nơi này hoa lệ hơn nhiều, của Phong Tín thì bừa bộn hơn, của Mộ Tình thì có phần đáng chú ý hơn. Tóm lại, nhìn qua hoàn toàn không giống tư điện của một nữ thần quan, thành ra không quá gây áp lực.
Đồ vật trong điện đủ dùng, không thừa không thiếu, căn bản chẳng giấu được cái gì. Không lâu sau, Tạ Liên tìm thấy một cái rương, vừa mở ra, sắc mặt y liền đen lại. Một cơn gió yêu ma tà khí đập thẳng vào mặt y đã đành, trong rương lại còn lấp đầy những bộ hắc y giống nhau như đúc.
Lại thế nữa!
Lần trước cũng hệt như vậy, phải tìm Cẩm Y Tiên thật trong cả trăm bộ quần áo đủ kiểu dáng, tìm đến nỗi gà bay chó sủa, quả thực là ác mộng. Lần này không nhiều đến thế, chỉ có hơn mười bộ, mỗi tội bộ nào cũng nhuốm tà khí không hề khác biệt, không thể nói chính xác cái nào mới là thật. Cẩm Y Tiên thật sự ở trong này sao?
Tạ Liên đau đầu, nói: “Tam Lang… Quân Ngô hiện tại đang làm cái gì? Chúng ta có đủ thời gian không?”
Hoa Thành một mực theo dõi chặt chẽ khắp nơi, nghe y hỏi, chậm rãi đáp: “Ca ca yên tâm, thời gian chúng ta có đủ. Quân Ngô vẫn chưa phát hiện huynh trốn đi, hắn còn đang ở Thần võ điện thẩm vấn Mộ Tình, chắc chắn thẩm vấn còn lâu.”
Nghe vậy, Tạ Liên ngẩn ra: “Mộ Tình? Hắn thẩm vấn Mộ Tình? Thẩm cái gì?”
Hoa Thành nói: “Bướm tử linh không thể vào trong Thần võ điện, ta nghe không rõ. Nhưng nếu huynh muốn biết…”, ánh mắt hắn hướng tới Tạ Liên, “…Khẳng định sẽ không phải lời gì hay.”
Tạ Liên nhớ tới cách mà Quân Ngô đã đối đãi Dẫn Ngọc, trong lòng hơi hơi bất an. Nhưng lo lắng không phải việc hiện tại nên làm, y quyết đoán nói: “Trước hết cần tranh thủ thời gian, ta đến mặc từng bộ đồ một. Tam Lang, đệ ra mệnh lệnh cho ta.”
Nếu Cẩm Y Tiên không bị người mặc phát hiện thân phận, hoặc không phải tự mặc vào để bảo vệ tính mạng, nó có thể được tùy ý mang lên, cởi ra. Nhưng nếu người đó bị ai khác yêu cầu mặc vào, hơn nữa đưa ra mệnh lệnh, lập tức sẽ phải vâng theo. Dùng biện pháp này chắc chắn sẽ tìm được đồ thật, chỉ là có điểm nguy hiểm.
Hoa Thành nói: “Để ta làm.”
Tạ Liên lắc đầu: “Tam Lang, đệ mặc lên Cẩm Y Tiên, không biết vì lý do gì mà làm nó mất linh, có thể là đối với Quỷ vương mất hiệu quả? Chỉ có thể thử lên ta thôi.”
Nói xong, y liền cởi đồ, áo bào trắng rơi xuống bên chân. Hoa Thành nhíu mày, đưa ra một bộ hắc y, nói: “Vậy thì ta nghe theo huynh.”
Tạ Liên nhanh chóng mặc lên bộ áo kia. Hoàn hảo, hoàn hảo. Hắc bào của Linh Văn cũng không lộ ngực, lộ eo, cũng không thướt tha nhiều vẻ, cực kì ngay ngắn, mặc vào cũng không quá khó khăn.
Tạ Liên ngẩng đầu, nói: “Được rồi, đệ có thể đưa một mệnh lệnh cho ta.”
“…”
Hoa Thành tay phải nâng khuỷu tay trái, tựa hồ còn băn khoăn tự hỏi một lát: “Như vậy, ca ca, mệnh lệnh của ta là…”
Giây lát, Tạ Liên đợi hắn nói nốt nửa câu còn lại.
Hoa Thành cười tủm tỉm: “… Huynh đến mượn pháp lực đi.”
“…”
Tạ Liên đương nhiên hiểu hắn nói ‘mượn pháp lực’ là có ý gì, suýt nữa đỉnh đầu xì khói, chạy nhanh đem bộ đồ cởi xuống, nói: “Cái này… Cái này không phải!”
Hoa Thành nói: “Ầy, thật tiếc nha. Cái này không phải.”
Tạ Liên nghiêm mặt: “Tam Lang… Đệ…. Như vậy là không đúng đâu nhé. Đệ phải nghiêm túc một chút, không cần đưa ra yêu cầu thế này.”
Hoa Thành khiêm tốn đáp: “Đẹ không đủ nghiêm túc? Yêu cầu như thế nào? Ca ca không thể nói rõ một chút sao?”
“…” Tạ Liên ho nhẹ hai tiếng, lại nghiêm túc: “Tóm lại, không làm cho ta mượn pháp lực của đệ. Còn lại tùy ý, ví dụ như chuyển mấy thứ đồ, làm mấy thứ linh tinh, đều tùy đệ.”
Hoa Thành nhướn mày, nói: “Còn lại đều là tùy ta? Được, ta hiểu rồi.”
Nói xong, hắn lại đưa Tạ Liên một bộ đồ. Y nhanh chóng mặc vào, lại ngẩng đầu nhìn phía Hoa Thành.
Hoa Thành đoan trang ngắm y một lát: “Ca ca…”
Hắn nhoẻn miệng cười, nói: “…Không cần mượn pháp lực của ta.”
“…”
Cái gì! Lý nào còn có thể như vậy!
Tạ Liên chạy nhanh muốn đem áo cởi xuống: “Tốt lắm! Cũng không phải cái này…”
Hoa Thành vội ngăn y lại: “Từ từ, ca ca, ai nói không phải cái này? Huynh còn chưa chứng minh là nó không phải.”
‘Không cần mượn pháp lực của ta’, đây là mệnh lệnh mà Hoa Thành đưa ra. Mà nếu muốn chứng minh bộ áo Tạ Liên đang mặc không phải Cẩm Y Tiên, vậy thì phải không được làm theo mệnh lệnh của Hoa Thành. Nói cách khác, phải làm hành động tương phản… ‘mượn pháp lực của Hoa Thành’.
Vòng tới vòng lui, đều về chủ ý ban đầu.
Nhìn thấy Hoa Thành bộ dáng rất tích cực mong đợi, Tạ Liên cũng sợ luôn rồi: “…Đệ cũng quá ranh ma rồi. Không thể như vậy được.”
Hoa Thành ôm cánh tay, hơi nghiêng đầu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Vì cái gì không thể? Ca ca, chẳng lẽ không phải huynh đã nói, trừ bắt huynh mượn pháp lực của ta, còn lại yêu cầu gì đều tùy thuộc ta? Huynh đã không thích yêu cầu trước đấy, ta liền đưa ra một cái tương phản hoàn toàn, cái này sao có thể gọi là ranh ma? Này không phải rất thiết thực hay sao?”
“…”
Tạ Liên quả nhiên không biết nói gì chống đỡ, giơ ngón tay lên chốc lát: “Đệ… đệ… Ai…! Ta đã nói đệ đừng có làm loạn!”.
Không dám trì hoãn, y nhướn lên, “chụt” một cái.
Rõ ràng biết không có ai xung quanh thế nhưng làm xong hành động ấy, y vẫn là nhìn trước ngó sau, giống như cảnh giác có ai rình trộm.
Hoa Thành vẻ mặt không chút thay đổi, bình thản nói: “Tốt lắm. Chắc chắn là cái này cũng không phải.”
Tạ Liên cởi ra hắc bào: “…Yêu cầu này cũng không nên đề cập tới nữa.”
Hoa Thành mang bộ áo thứ ba đưa cho y, mỉm cười: “Được,được. Nhất định làm theo ý ca ca.”
Tạ Liên bất đắc dĩ chấp nhận, thầm nghĩ: “Thật sự cảm thấy Tam Lang ngày càng khó đối phó rồi… Không phải là nhầm đấy chứ…?”
Y còn lo lắng Hoa Thành sẽ ra tiếp mấy yêu cầu đùa dai, nhưng sau hai lần đó, hắn quả nhiên không trêu đùa nữa. Hắn đứng lên nghiêm túc, khiến Tạ Liên ngược lại cảm thấy kỳ quái.
Chính là, sau khi thử qua hơn mười bộ đồ, Tạ Liên đến một mệnh lệnh cũng không vâng theo.
Chẳng lẽ Cẩm Y Tiên thật sự không ở trong này?
Không phải. Linh Văn chắc chắn đã đem nó cởi ra. Hơn nữa, một mớ quần áo tất cả đều dính đầy tà khí, nó khẳng định phải ở nơi này!
Hoa Thành dựa vào lan can, nói: “Ca ca, xem ra, Cẩm Y Tiên không chỉ đối với ta không có hiệu quả, đối với huynh cũng trở nên vô hiệu.”
Vấn đề rốt cục là ở chỗ nào?
___________________
Bông ca ranh ma thật sự =)))