Chương 9
“Cảm, cảm ơn ngươi…”
Không ngẩn mặt lên nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy khuôn mặt sáng sủa, tuấn mĩ đó nàng suýt nữa kìm không được mà chửi đổng.
Cái tên vô lại đó sao lại xuất hiện ở đây nữa vậy?
Phí gia không chọn lọc đối tượng khách mời sao? Loại người này cũng mời đến được.
“Ngươi….”
Trái ngược với vẻ ngạc nhiên của nàng thì đám người trong kia có vẻ rất phấn khởi. Đặc biệt là mấy vị tiểu thư kia, hai mắt lấp lánh dính chặt lên người hắn. Tiếng xì xầm bàn tán cũng lần lượt vang lên. Phí Bảo Nhiên vội vàng bước nhanh ra cửa đứng trước mặt hắn, cúi người chào.
Dáng vẻ thành thục, nhẹ nhàng, uyển chuyển.
“Gặp qua Lục công tử. Không ngờ công tử lại thực sự đến tham dự tiệc thành niên của ta, ta rất vui.”
Mắt nai đen láy long lanh của thiếu nữ mang theo vẻ sùng bái, ái mộ nhìn nam tử.
Phí Thiên Nương bất lực đỡ trán: Muội muội à, tên này không phải loại tốt lành gì đâu! Chẳng lẽ muội chưa nghe qua danh tiếng của hắn sao?
Lục Phàm hôm nay vẫn mặc một bộ y phục màu đỏ sẫm, chẳng khác ngày thường là mấy. Hắn vẫn treo trên mặt nụ cười thương hiệu của mình, tay cầm một cái rương nhỏ chạm khắc tinh xảo.
“Phí tiểu thư, hôm nay ta thay phụ thân đến tặng lễ vật. Chúc Phí tiểu thư luôn xinh đẹp, rạng rỡ, thuận lợi, bình an.”
Nói rồi y đưa lễ vật cho Phí Bảo Nhiên, tuy chỉ nói mấy câu khách sáo bình thường nhưng hai má của thiếu nữ đã ửng hồng, ngọt ngào nói “đa tạ”.
Không chỉ riêng Thiên Nương không thể nhìn nổi dáng vẻ si mê của muội muội mình mà Ngụy Linh Linh cũng đang đứng ngồi không yên.
Các nàng đều biết danh tiếng của Lục Phàm, Lục thiếu gia của Tướng quân phủ tồi tệ đến nhường nào. Nhưng quả thực không thể phủ nhận vẻ ngoài toả sáng của hắn, hơn nữa, đối với nữ nhân hắn cũng rất dịu dàng, chu đáo. Thế nên mới nói, nếu được gặp Lục thiếu mà không nhìn thêm vài cái thì chính là có lỗi với chính mình!
“Nếu công tử đã tới thì mới vào trong ngồi một chút!”
“Yên Hoa, mau chuẩn thêm một bộ bàn ghế!”
Thiên Nương đảo mắt nhìn xung quanh, xác định được tình hình bên trong, nàng cũng không có ý định sẽ xen vào chuyện giữa muội muội mình và tên vô lại này. Dù gì thì trông Ngụy Linh Linh có vẻ cũng rất thích khuôn mặt của hắn, mà “mẫu thân đại nhân” của nàng chắc chắn cũng không để Phí Bảo Nhiên lún sâu vào vũng bùn này. Quan hệ giữa tỷ muội các nàng bây giờ có chút khó nói, nành tốt nhất vẫn nên trở về ngủ một giấc thì hơn.
Nghĩ rồi nàng lẳng lặng bước tiếp, định chuồn êm khỏi chốn thị phi.
“Phí Nhị tiểu thư, nàng định đi đâu vậy? Không hoan nghênh ta sao?”
Hắn vốn đã yên vị tại chỗ được sắp xếp, tùy ý uống cạn ly rượu, giọng nói trầm khàn chậm rãi vang lên.
Đám người ngồi bên trong lần nữa xì xầm, nhao nhao đặt câu hỏi:
“Lục thiếu và Nhị tiểu thư có quen biết sao?”
“Hai người họ đã gặp mặt rồi ư?”
“Hèn gì lúc nãy y đỡ lấy nàng ta không chút do dự!”
“Ta thấy chắc chắc có gì đó mờ ám nếu không sao y vừa đến nàng ta đã rời đi rồi?!”
“…”
Phí Thiên Nương nhìn xuống đất, hai chân đều đã ở ngoài bậc cửa, nàng lại ngước lên nhìn trời cao. Khóc không thành tiếng, lòng thầm nghĩ: Bây giờ nàng giả điếc, co chân chạy về phòng có kịp không?
Mẫn Nhi theo sau nàng thấy tiểu thư của mình mãi mà không phản ứng liền nhỏ giọng nhắc nàng: “Tiểu thư, hình như vị công tử kia gọi người kìa.”
“Mà tiểu thư ơi, nô tỳ nhìn y có vẻ rất quen mắt.”
Thiên Nương: Nào chỉ quen mắt đâu chứ! Hắn chính là kẻ vô liêm sĩ mà chúng ta gặp ở Phong Dinh đó.
Chính là cái tên Lục Phàm, thiếu gia duy nhất của Lục gia đó.
“Phí gia Nhị tiểu thư?” Hắn lại lên tiếng, hối thúc nàng.
Thiên Nương miễn cưỡng xoay đầu, nở một nụ cười dịu dàng, thân thiện, chỉ là ánh mắt như dao găm không kiêng nể mà nhìn chằm chằm hắn.
“Haha…” Nàng cười khan hai tiếng: “Ta có chút không khoẻ nên về phòng nghỉ ngơi trước. Lục công tử miễn quan tâm.”
Nói rồi nàng xoay đầu, dứt khoát rời đi. Còn nấn ná ở lại thêm ít lâu, nàng không chắc bản thân sẽ kiểm soát được cơ tay của mình, tới lúc đó xông lên đánh người thì lại xảy ra chuyện. Hình tượng của nàng tuy đã sụp đổ đôi chút nhưng cũng không thể để nó chỉ trong một ngày mà vỡ nát hoàn toàn được. Nàng đã vất vả, nhẫn nhịn 17 năm ròng rã để xây dựng nó đó!
Nhìn theo bóng lưng vun vút của nữ tử, Lục Phàm bất giác cảm thấy rất buồn cười. Nàng ta hình như rất kinh hãi khi gặp lại hắn. Hơn nữa, dáng vẻ của nàng rất khác với lúc ở Phong Dinh, bộ dạng tùy ý, hung hăng, kiêu ngạo của nàng được che giấu một cách hoàn mĩ dưới khuôn mặt tươi cười dịu dàng kia. Nếu không gặp qua nàng trước đó, chắc hắn đã nhầm tưởng nàng cũng như bao nữ tử ở Đế Lư.
Điển hình là cái cô Ngụy Linh Linh ngồi đối diện kia, ánh mắt như muốn xuyên thủng hắn vậy!
Chậc! Chậc! Đẹp quá cũng là cái khổ mà.
“Lục công tử, công tử cùng nhị tỷ của ta có quen biết sao?” Phí Bảo Nhiên có chút không vừa ý, hỏi.
Hắn cũng không có ý phủ nhận, rất thoải mái nói: “Đúng vậy, trước kia có duyên được gặp qua vài lần, cũng xem như là có quen biết đi.”
“Hai người là gặp riêng nhau sao? Chuyện này hẳn là không ổn lắm đâu.”
Lục Phàm nghe vậy thì nhướng mày cười: “Sao lại không ổn? Bọn ta là tình cờ gặp mặt, Phí tiểu thư đừng dùng từ dễ gây hiểu lầm như vậy.”
“Ta…”
“Lục công tử cứ khéo lo xa. Hai người không có gì mờ ám thì sợ gì chứ.” Ngụy Linh Linh cười tinh quái lên tiếng.
Hạng công tử ăn chơi như hắn còn lạ lẫm gì với bụng dạ xấu xa của các nàng, hắn cũng chẳng cần nể mặt ai, cũng không phải mệt tâm giả vờ nghiêm chỉnh bảo vệ danh dự của mình. Ừ thì chắc là do danh tiếng của hắn quá nát rồi!
“Ta chính là sợ các ngươi không biết ăn nói, tung tin đồn bậy bạ khiến Phí Nhị tiểu thư chịu thiệt! Bớt nói vài câu, làm mỹ nhân an tĩnh thì mới sớm gặp được lương duyên.”
Nói rồi hắn cũng không thèm nhìn sắc mặt lúc đen lúc trắng của nàng ta nữa mà thư thả trò chuyện với mấy nam tử bên cạnh. Nói nói cười cười, nào để ai vào mắt.