Chương 5
“Tiểu thư, người thực sự không muốn làm gì khác sao?”
Suốt mấy ngày đến đây, người cứ nằm dài ở đó, chẳng chịu làm việc gì cả.
Lão gia đưa người đến đây là để người tự kiểm điểm chứ nào phải lười biếng, hưởng thụ như này.
Lão gia mà biết chắc sẽ tức chết mất.
“Được rồi, lát nữa ta sẽ làm…” còn bây giờ thì để ta nghỉ ngơi đã..
Nói đoạn, nàng lại uể oải ngáp một cái, không hề có chút ý tứ, dáng vẻ nào của một “tiểu thư khuê các”. Thiên Nương chỉ cảm thấy nơi này quả thực rất phù hợp để nghỉ ngơi, chỉ cần nằm xuống một chút thì mí mắt nàng đã nặng trĩu rồi từ từ khép lại.
Đúng vậy, chính là giống như lúc này, mọi thứ xung quanh dần mờ mờ ảo ảo, chẳng nghe chẳng thấy rõ thứ gì, chỉ có hương lựu vờn quanh chóp mũi.
Mẫn Nhi tay ôm bó củi, tay cầm bó rau ngoái lại nhìn nàng rồi lại thở dài, sau đó rảo bước vào trong, mặc kệ nàng lười biếng.
Nàng thì có thể trông chờ tiểu thư chủ động làm gì chứ.
Không biết đã mấy canh giờ trôi qua, Thiên Nương chỉ cảm thấy ngủ rất ngon. Nhưng nếu Mẫn Nhi không quấy rầy nàng thì chắc chắn nàng có thể đánh thêm mấy ván cờ nữa với Chu Công. Nàng mơ mơ màng màng túm lấy ngón tay ma quái đang không ngừng chọt chọt má mình, giọng khàn khàn ngái ngủ.
“Mẫn Nhi, để ta ngủ thêm chút nữa.”
Không nghe người kia trả lời nhưng quả nhiên đã an phận hơn không ít. Chỉ là… sao tay của nàng ấy hôm nay có chút to. Sờ lên một chút… hình như còn sờ thấy vết chai sần ở lòng bàn tay, mà từ khi nào bàn tay của Mẫn Nhi lại gân guốc vậy nhỉ?
Đang nửa tỉnh nửa mơ suy nghĩ thì một giọng nói trầm ấm, nam tính vang lên ngay bên tai nàng: “Tiểu nương tử, nàng đã sờ đủ chưa?”
Thiên Nương vừa nghe mấy chữ “tiểu nương tử” thì hoảng hốt giật mình, tỉnh cả ngủ. Nàng ngồi bật dậy, không may đầu đập mạnh với “vật thể không xác định” nào đó.
“Ui…”
“A!”
Hai tiếng rít thê lương đồng loạt vang lên, nàng vừa ôm trán ngẩn lên nhìn thì va vào tầm mắt của nàng là khuôn mặt của một nam tử xa lạ. Hắn đang cúi đầu ôm trán, nàng chỉ thấy được tóc mái loã xoã của hắn cùng nửa dưới khuôn mặt thanh thoát và xương hàm xinh đẹp. Vừa mới từ trong mộng bước ra đã bắt gặp một nam nhân xa lạ kề sát bên mình, Phí Thiên Nương khó lòng mà bình tĩnh, nàng dứt khoát đẩy hắn một cái thật mạnh, khiến hắn ngả ngửa, rồi không ngừng lùi về sau. Khổ nỗi, nàng đang ngồi trên sạp gỗ, cả chiều ngang lần chiều dài chỉ vừa một người nằm, vừa lùi được một chút, đã chống hụt tay, cả người theo quán tính ngã về sau.
Thật đúng là mất mặt!
Vừa mới đẩy hắn ngả ngửa thì bây giờ nàng lại sắp tiếp đất bằng mông, hai chân hướng lên trời.
Cứ nghĩ lần này toang thật rồi, nào ngờ chờ mãi cũng không thấy cơn đau như tưởng tượng. Cổ tay nàng đột ngột bị túm chặt, sau đó là một lực kéo mạnh mẽ trực tiếp khiến nàng sà vào một đệm thịt rắn chắc, ấm áp.
Lần này thì hay rồi, Lục Phàm lại ngã sóng soài trên đất một lần nữa. Phí Thiên Nương như chú thỏ nhỏ bị làm cho giật mình, nàng ngay lập tức đứng bật dậy, kéo dãn khoản cách với hắn, dáng đứng thẳng tấp, ánh mắt phẫn nộ, đằng đằng sát khí nhìn xuống.
Nam nhân này xem ra vẫn còn trẻ, dáng người có vẻ cao ráo, trông không quá vạm vỡ như người luyện võ, nhưng cũng không giống dáng vẻ thư sinh mảnh mai của người đọc sách. Mà thân phận dân cày thì lại càng không phù hợp với bộ y phục đỏ sẫm làm bằng gấm vóc thượng đẳng cùng ngọc bội bạch ngọc treo trên thắt lưng hắn. Vậy thì người này chắc hẳn là con địa chủ vùng này.
“Ngươi là ai? Sao lại dám giở trò phi lễ ta?”
Lục Phàm vừa bị đẩy ngã còn đang ngơ ngác, hắn không ngay lập tức đứng lên mà ngồi luôn tại đó, đưa tay phủi phủi y phục rồi ngẩn đầu nhìn nàng. Đôi đồng tử màu máu mang theo áp bức không nhỏ, hung hăn muốn nhìn thấu nàng. Khuôn mặt anh tuấn giống như một kiệt tác được điêu khắc tỉ mỉ, mắt phượng mày ngài gì gì đó hẳn là không đủ để miêu tả khuôn mặt này của hắn.
Thế nhưng trong mắt Thiên Nương lại là: Một gã nam nhân háo sắc với vẻ ngoài bóng bẩy, thu hút ánh nhìn.
“Bổn tiểu thư cho ngươi trăn trối lần cuối. Nói! Ngươi là kẻ nào lại dám bén mảng tới đây?”
“Tiểu nương tử đừng hung dữ như vậy nha. Ta vừa rồi còn cứu nàng một mạng đấy!”
Thiên Nương: Cứu một mạng? Thế nào là cứu một mạng? Dù nàng có thật sự ngà xuống thì với độ cao đó có thể chết được sao?
Đáy lòng nàng không ngừng gào thét: Đây là tên điên nhà nào mau mau mang về đi!!!
“Ngươi câm miệng! Ngươi còn mở miệng nói bậy thì đừng trách ta đấm vỡ cái khuôn mặt thiếu đòn đó.”
Ây nha, dáng vẻ này của nàng nào có giống tiểu thư con nhà văn chứ? Giống mấy mụ bán cá ngoài chợ hơn cơ.
“Được rồi, không đùa nữa.” Lục Phàm đứng dậy, dáng người quả thực rất cân đối, thân hình nhìn qua cũng rất đẹp. So với nam nhân này, nàng chỉ đứng đến ngực hắn. Lục Phàm cúi người phủi bụi ở đầu gối sau đó cười tươi nhìn nàng, trịnh trọng nói: “Vừa nãy trông thấy một tiên nữ vô tình say giấc dưới gốc lựu hồng, cảnh đẹp hiếm có khó tìm nên ta nhất thời không kiềm chế được, đã mạo phạm nàng. Thật sự xin lỗi.”
Cái gì mà “tiên nữ” gì mà “hiếm có khó tìm” chứ?
Miệng lưỡi trơn tru như vậy chắc chắn đã lừa không ít nữ tử.
Tên này thật sự là một kẻ đểu cán. Không thể không đề phòng.
Ngưng một chút, hắn cười lại càng tươi hơn, ánh mắt mang theo ý cợt nhã, cả người hơi cúi, hướng về phía nàng: “Nhưng mà không phải lúc nãy vị tiên nữ đó cũng “sờ” ta rồi sao? Nàng không thể chối bỏ trách nhiệm đâu nha.”
Quả thực không thể nói được câu nào tử tế mà.
“Bốp!!!”
Bình thường ở Phí gia nàng phải cẩn trọng, nhìn trước ngó sau, đè nén bản thân, kiềm chế tính tình nhưng ở đây không phải Đế Lư, càng không phải Phí gia. Đây là Phong Dinh!
Nàng hiển nhiên không thể mặc kệ gã hề này nhảy nhót trước mặt mình. Lưu tình, nhẹ tay, chỉ tặng hắn một đấm vào mặt tiền.
“Thiếu giaaa!!!”
“A… Tiểu thư!” Tiểu thư đánh người rồi.
Chưa nói đến Mẫn Nhi vừa từ cổng bước ra đã chứng kiến cảnh bạo lực đẫm máu do chính tiểu thư nhà mình là thủ phạm, từ phía xa xa một thiếu niên hớt hãi chạy đến, không ngừng hô to “thiếu gia, thiếu gia”.
Xem ra là người hầu cận của hắn.
Lục Phàm bàng hoàng ôm mũi. Một dòng chất lỏng ấm nóng màu đỏ chậm rãi chảy xuống.
Là máu.
Là máu đó.
Nàng cư nhiên đánh hắn chảy máu.
“Thiếu gia, người không sao chứ? Người lại bị đánh chảy máu nữa rồi sao?? Ôi trời ơi…”
Thiếu niên kia miệng không ngừng xuýt xoa, mặc cho Lục Phàm không ngừng xua tay bảo “ta không sao” thì y vẫn rất thành thục rút từ thắt lưng ra một chiếc khăn tay, nhanh nhẹn giúp hắn láu máu, cầm máu giúp hắn. Hành động dứt khoát, liền mạch giống như đã được làm đi làm lại rất nhiều lần.
Mẫn Nhi cũng sốt sắng chạy đến bên cạnh Thiên Nương, không ngừng hỏi nàng có bị làm sao không, tay có đau không, hắn có ức hiếp nàng không.
Đường Kính Tư sau khi xử lí xong vết thương cho chủ nhân của mình thì lập tức thay đổi thái độ, y lạnh lùng nhìn chủ tớ Thiên Nương sau đó bày ra khí thế như mấy tên ác bá: “Xin hỏi, thiếu gia nhà ta đã mạo phạm gì cô nương mà ngươi lại ra tay tàn độc như vậy?”
Nói đùa chứ thiếu gia nhà hắn văn dốt võ nát chỉ được một cái mã ngoài này.
Nhỡ mặt của hắn bị đánh biến dạng thì y biết ăn nói làm sao với phu nhân đây.
“Được rồi, Kính Tư.” Hắn đột ngột vỗ nhẹ vai y: “Chúng ta trở về trước đã, chuyện đến đây thôi.”
Bị đánh thảm như vậy bởi một nữ tư chuyện này mất mặt đến cỡ nào chứ. Nếu làm to chuyện thì sau này hắn làm sao dám vác mặt đi ăn chơi lêu lỏng với đám bằng hữu vô năng vô dụng của mình được nữa.
Phí Thiên Nương đứng một bên qua sát, nàng không có ý trả lời y, cũng không định nói rõ sự việc. Nhỡ đâu việc nàng bị khi dễ truyền ra ngoài, đến tai lão già cổ hũ kia ở Đế Lư thì chắc chắn lão sẽ lôi cổ nàng về Phí gia trong đêm, sau đó tống cổ ra khỏi nhà vào sáng hôm sau.
Dù gì hắn cũng hưởng trọn một đấm của nàng, coi như cũng hả giận.