Chương 40: Xe ngựa
“Tiểu thư, người có muốn dùng bữa sáng trước không?” Hạ Nhi vừa nhẹ nhàng chải tóc cho nàng vừa hỏi.
“Không cần đâu, cứ đến thẳng phường may đi.”
Nàng không muốn mới sáng sớm đã trông thấy khuôn mặt khó ở của phụ thân mình, càng không muốn vì ông ta mà đánh mất một bữa sáng ngon miệng.
Đường đến phường may khá đông đúc, phu xe chỉ có thể ghì chặt cương ngựa, cẩn thận đi thật chậm, tránh va phải người khác. Ấy thế mà vẫn có người chê bản thân đã sống quá lâu, muốn nhường lại chút diện tích đất ít ỏi cho người khác, hắn bất thình lình lao ra chặn đầu xe của nàng.
Phu xe tức giận, lập tức dừng xe lại. Hai đầu chân mày của y gần như dính lại với nhau, cao giọng quát: “Ngươi đi đứng kiểu gì thế?!”
Thiên Nương ngồi bên trong cũng hiếu kỳ mà vén rèm lên xem thử. Chỉ thấy nam tử sau khi thành công chặn đường nàng thì nở nụ cười nho nhã đi đến gần phu xe, tay còn không ngừng vuốt ve lưng ngựa giống như muốn xoa dịu tâm trạng đang hoảng sợ của nó. Phu xe trông thấy gương mặt của hắn thì đành im lặng, cơ mặt cũng giãn ra hơn nhiều, ánh mắt ít nhiều đan xen sự lo lắng.
Y lo sợ bản thân lỡ lời chọc giận hắn, không khéo có thể bị phạt nặng.
Nhưng hiển nhiên, Lục Phàm nào chú ý đến y. Hắn nhìn nữ tử đang ở sau rèm xe, ngỏ ý hỏi: “Ta cũng đến phường may, không biết Nhị tiểu thư có thể hay không cho ta quá giang một đoạn?”
Nói rồi hắn thuần thục leo lên xe ngựa, rất tự nhiên mà chiếm một chỗ trong thùng xe của nàng, mặc kệ nàng có đồng ý hay không. Lời từ chối còn treo trên đầu môi chưa kịp thốt ra đành phải nuốt ngược vào trong.
Nàng ai oán nhìn hắn: “Xe của ta rất nhỏ, không chở được hai người đâu. Thêm ngươi vào sẽ rất chật chội.”
“Nhưng ta thấy rất thoải mái mà.”
Nam tử vẫn treo trên môi nụ cười vô hại nhìn nàng. Nhưng bây giờ nhìn thấy hắn, Thiên Nương chỉ nhớ đến cái chạm môi hôm qua, nàng cảm thấy mặt nhỏ của mình lại đang bắt đầu nóng dần lên. Da mặt của nàng rất mỏng, không có dày như ai kia, đến bây giờ vẫn không đủ bình tĩnh để đối mặt với hắn.
Lại nói, con người của hắn trông thì vô hại, lúc cười lên vô tri vậy thôi, chứ ai biết lúc nào hắn sẽ phát bệnh, nhào tới “gặm” nàng thêm một phát nữa.
Mặc dù bị một người xinh đẹp như vậy chiếm tiện nghi, kẻ được lợi đôi khi lại là nàng, nhưng vẫn nên đề phòng một chút, tuyệt đối không thể để hắn được nước lấn tới, được voi đòi tiên.
“Lục gia giàu như vậy, chẳng lẽ đến một cỗ xe ngựa cũng không phát cho ngươi? Muốn ra ngoài thì nên chuẩn bị trước chứ, nhở lần sau không có ai cho ngươi đi nhờ thì sao?”
Vì không gian có hạn nên nàng chỉ đành tém gọn tà váy, ngồi cạnh hắn. Dù gì mấy ngày nữa cũng thành thân, nàng cũng đã từ bỏ ý định bỏ trốn, thầm nhủ cứ tới đâu thì tới. Sau này, ai muốn làm phiền cuộc sống an nhàn hưởng thụ của nàng thì cứ đến, Lục gia nhà cao cửa rộng, cánh nào cũng dày cũng cứng, cứ đóng chặt cửa, không tiếp bọn họ là được!
“Lục công tử, ngươi ngồi dịch sang bên kia một chút xem nào.” Đã xin xỏ đi cùng người khác mà còn không biết tự ý thức gì cả.
Lục Phàm nhìn khoảng trống nhỏ xíu tầm một gang tay bên cạnh mình, rồi lại nhìn nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Bên này cũng hết chỗ rồi, nếu thấy chật quá thì nàng ngồi lên người ta nè.”
Hắn vỗ vỗ lên hay đùi mình, chân thành “mời gọi” nàng.
Thiên Nương cũng theo đó mà tầm nhìn rơi xuống miếng ngọc bội được đeo trên thắt lưng của hắn. Cũng không biết nàng nghĩ gì mà lập tức ép mình ngồi gọn vào một góc, giữa hai người lập tức xuất hiện khe hở nhỏ. Nàng xoay mặt nhìn ra cửa sổ.
“Không cần! Ngươi cứ ngồi yên đó đi.”
Lục Phàm mờ mịt: “Không cần thì thôi, nàng cũng không nhất thiết phải phản ứng mạnh như vậy. Chẳng phải nàng không thích nơi chật hẹp hay sao? Sao lại thu người lại rồi, chỗ này vẫn còn trống nè, nàng cứ dịch vào một chút cũng chẳng sao.”
“Không cần, ta… ta muốn ngắm cảnh.” Nàng không do dự trả lời, cũng không thèm suy nghĩ.
“Phụt —” Lục Phàm ôm mặt khẽ cười.
Hắn quàng tay ngang eo nàng, mạnh mẽ kéo người về phía mình. Thiên Nương hoảng hốt giương mắt nhìn hắn thì lại bị đôi mắt đang cười cong cong như lưỡi liềm của hắn nuốt trọn. Hắn không định chừa cho nàng chút mặt mũi nào, chẳng chút lưu tình mà vạch trần: “Ý nàng là ngắm người ngoài phố sao? Ta giúp nàng vén rèm cửa lên nhé?”
Nàng nhìn hắn rồi lại nhìn ô cửa sổ nhỏ của xe. Khó khẽ thổi, tấm màng sa phất phơ nhẹ. Ngoài phố người qua lại tấp nập.
Ha hả!
Nàng thực sự muốn bật cười thật lớn vì sự ngu ngốc của mình, đồng thời cũng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho đỡ nhục.
Nàng là người rất thông minh đấy có được không? Vừa rồi chỉ là chút sai lầm nhỏ mà thôi.
Chắc vì thẹn quá hóa giận, nàng đấm vào ngực hắn một cái, chỉ là lực đạo không đủ mạnh, đối với hắn mà nói chẳng khác nào đang giúp hắn xoa bóp.
Lục Phàm cười càng vui vẻ, giọng điệu không có gì ngoài muốn trêu nàng: “Sáng nay nàng chưa ăn gì à?”
Thiên Nương cúi gằm mặt, hận không thể giấu luôn mặt mình vào trong ngực… nhưng mà nàng không có “đồi núi trập trùng” như trưởng tỷ, hai quả cam nhỏ phía trước căn bản không thể giúp nàng che giấu bất kì thứ gì chứ đừng nói đến mặt.
“Ừm, chưa có ăn.” Giọng nàng nhỏ xíu.
Hừ! Chẳng qua là vì chưa ăn nên nàng mới không có sức đánh hắn thôi. Biết vậy lúc nãy đã ăn tạm chút gì đó rồi… biết đâu nán lại một chút thì sẽ không gặp hắn, cũng không rơi vào tình trạng đáng xấu hổ như vầy.
Hắn không quen dáng vẻ mèo con cụp tai ngoan ngoãn này của nàng, nhưng biết sao được, hắn càng nhìn lại càng thích, dù là dáng vẻ nào cũng vậy.
“Tiểu thư, chúng ta đến rồi.”
Bên ngoài vang lên tiếng thông báo của phu xe, nhờ vậy mà bầu không khí “đặc biệt” bên trong mới trở lại “bình thường”. Thiên Nương cũng phát giác được mình đang được hắn ôm gọn trong lòng. Nàng bật người dậy, nhưng lại không cẩn thận đụng đầu vào trần xe nghe một tiếng “cốp” rất to và rõ.
Thiên Nương ôm đầu ngồi thụp xuống, mặt nhăn lại, rít lên một tiếng đau đớn.
Thương thay cho nàng, trần xe bằng gỗ cứng như vậy… lại đụng mạnh như vậy, tuy nàng không nhìn thấy ngôi sao năm cánh lơ lửng trên đầu nhưng bên tai thì lại vang vọng mấy tiếng “ong ong”.
Lục Phàm vừa bất ngờ, vừa lo lắng, nhưng miệng lại phát ra tiếng cười.
“Ngươi có im đi không thì bảo? Ta đá ngươi xuống bây giờ!”
Cười trên nỗi đau của người khác, thật là quá đáng mà.
Hắn cố nén giọng, dịu dàng gỡ tay nàng ra khỏi đầu, xoa xoa một chút, rồi lại cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên tóc nàng một nụ hôn.
Tông giọng trầm thấp và ấm áp vang lên bên tai. Lòng nàng vốn đang bình lặng lại lăn tăn gợn sóng.
“Ta xin lỗi, nàng còn đau nữa không? Về nhà nhớ lăn trứng gà, có lẽ sẽ không bị sưng.”
Thiên Nương nhìn thấy mình trong ánh mắt của hắn. Đôi mắt đó bây giờ chỉ chứa mỗi hình bóng của nàng, thực sự rất đẹp.
Lần này nàng không cảm thấy ngượng ngùng, cũng không vội vội vàng vàng mà chạy trốn nữa. Nàng thích ánh mắt của hắn khi nhìn mình. Trong phút giây ngắn ngủi, mọi nút thắt trong lòng nàng đều đang dần được gỡ bỏ.
Quyết định quay về chắc cũng không quá tồi.
Gả cho hắn có lẽ thực sự không tệ. Nếu hắn “ngựa quen đường cũ*”, rời bỏ nàng thì nàng sẽ theo như kế hoạch ban đầu mà hành động: ngày ngày ăn sung mặc sướng ở phủ Tướng quân, chờ tích đủ tiền để tiêu dao* cả đời thì sẽ chủ động hòa ly, tác thành cho hắn và tiểu mỹ nhân được hắn theo đuổi.
Trước đó, để bảo vệ “đôi mắt xinh đẹp” của tướng công tương lai của mình, nàng nhất định sẽ không để kẻ nào lọt vào tầm nhìn của hắn nữa hoặc là… nàng sẽ trực tiếp móc mắt chó của hắn ra nếu hắn dám làm vậy. Có trách thì hãy trách hắn cứ bám lấy nàng, đã khiến nàng động tâm thì hậu quả hắn cũng nên tự gánh, tự chịu.
Quay trở lại vấn đề ban đầu, “lăn trứng gà” cái quỷ gì? Làm ơn đi, nàng bị đụng trúng đầu, là đầu đó, một cái đầu đầy tóc. Trước nay nàng chưa thấy qua người nào lấy trứng lăn đầu cả.
“Tiểu thư, chúng ta mau xuống thôi.” Ngoài xe lại vang lên tiếng thúc giục.
Nàng cũng không muốn đôi co với hắn, nhàn nhạt đáp “không sao” rồi cầm lấy tay Hạ Nhi, vững vàng xuống xe.
Người còn lại trên xe cũng nhanh chóng bước đến, cướp lấy vị trí của Hạ Nhi, đứng cạnh bên nắm chặt tay nàng, vẻ mặt vênh váo, kiêu ngạo.
Thiên Nương cùng Hạ Nhi nhìn hắn khó hiểu, mặt đầy dầu chấm hỏi không biết hắn đang vênh váo, kiêu ngạo vì điều gì.