Chương 34
Nhạc Lâm làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ là có hơi cực đoan. Y đạp đổ cửa nhà đại phu, túm cổ lão rồi xách luôn thùng thuốc mang đến vừa đúng lúc. Lão đại phu với mái đầu đã bạc, tay cầm túi bạc mà run rẫy lẫy bẫy, trong mắt ông mấy người này chẳng khác lũ thổ phỉ chặn đường cướp bóc, chỉ là cướp người xong còn tặng lại tiền.
Tầm một khắc sau, Thiên Nương cũng dần hồi tỉnh.
Nàng giơ bàn tay mình lên cao quơ qua quơ lại, không có chủ đích.
“Nàng tỉnh rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?” Giọng hắn vừa phấn khởi vừa có chút run run.
“Ừm, Lục Phàm… ngươi cũng chết rồi à?”
“…”
Không nghe được câu trả lời, nàng nhìn hắn, tò mò hỏi tiếp:
“Sao ngươi lại chết vậy?”
Lục Phàm phản ứng chậm. Một dòng suy nghĩ chậm rãi chạy trong đầu: Không phải vì não thiếu khí nên ngốc luôn rồi chứ? Nhưng nếu nàng ngốc thật thì hắn cũng không ghét bỏ nàng đâu.
“Không có, nàng không có chết, ta cũng không có chết mà.”
“Quào!!” Thiên Nương có chút cảm thán, rồi lại nở nụ cười tươi tắn, rạng rỡ như hoa: “Ta nói rồi mà, số ta may mắn lắm.”
Lục Phàm: May mắn con khỉ! Nếu không phải gã kia chần chừ, nếu không phải hắn đến vừa kịp thì nàng thực sự thành cô hồn vất vưởng rồi!
Đường Kính Tư từ ngoài cửa, truyền lời vào: “Chủ nhân, Điền tri phủ nói nếu thiếu phu nhân tỉnh lại thì mời người và nàng cùng đến công đường tham gia xét xử. Trời vừa sáng sẽ lập tức bắt đầu.”
Lục Phàm nhìn ra cửa rồi lại nhìn nàng, hắn trả lời bằng giọng điệu cọc cằn, giận dỗi vô cớ: “Không đi, không đi! Hắn thích làm gì thì làm, nương tử ta còn chưa khoẻ, đến đó làm gì. Việc đã rõ mười mươi, hắn cũng tận mắt chứng kiến, còn cần ta đến làm gì.”
Nghe đến “xét xử”, Thiên Nương liền chống người ngồi dậy. Trên người nàng cũng không có vết thương gì nghiêm trọng, chỉ là thiếu dưỡng khí nên mới ngất đi, nay hít thở đã thông, tự nhiên không có vấn đề gì lớn. Nàng ôm lấy khuôn mặt đang phụng phịu của hắn: “Ta muốn đến đó xem một chút. Chúng ta cùng đi nhé?”
Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt hắn lại thay đổi. Vui vui vẻ vẻ, sắc xuân phơi phới, ngoan ngoãn gật đầu liên tục, miệng không ngừng nói “được”.
Hắn không muốn để nàng cưỡi ngựa, lại càng không định cuốc bộ đến chỗ Điền Tấn Kham. Trong mắt hắn, nàng bây giờ cơ hồ rất yếu ớt, toàn thân đều có cảnh báo: hàng dễ vỡ, xin hãy nhẹ tay. Thế nên, Đường Kính Tư lại gánh trên vai trách một nhiệm vụ khác, không kém phần quan trọng. Đó là đánh tiếng với tri phủ đại nhân bảo y điều xe ngựa đến.
Y nhìn mấy huynh đệ giàu sinh ra tử với mình một lượt.
Nhạc Lâm thì thôi, quên đi. Y mà đi thì chỉ có cướp cả người lẫn xe mang về. Vừa nãy bọn họ đã tốn một túi tiền đền bù cho đại phu để lão sửa nhà rồi. Lần này không thể để y đi được.
Dã Minh lại là một tên không có đầu óc lại không biết ăn nói, chỉ sợ y chưa mượn được xe đã bị đánh một trận.
Đã vậy thì….
“Vãn Ninh, ngươi đi đi.”
“Đường ca, thiếu gia bảo huynh đi mà.”
Đường Kính Tư nhíu mày: “Ta mệt rồi, muốn đình công, ngươi đi đi.”
Mấy ngày nay y chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Vừa phải chú ý động tĩnh của bọn người kia ở Đế Lư, vừa truyền thư báo bình an cho phu nhân, lại phải cơm bưng nước rót cho Lục Phàm. Y chính là thuộc hạ toàn năng trong truyền thuyết đó. Có lẽ y nên cân nhắc lại, san sẻ bớt việc cho ba huynh đệ yêu quý của mình.
Vãn Ninh dù không tình nguyện lắm nhưng vẫn mượn về một cỗ xe ngựa. Thùng xe được làm bằng gỗ lim sơn son chắc chắn, màng cửa không chỉ được may bằng lụa tơ tằm mà bên ngoài còn kèm thêm một lớp rèm châu. Trên thân xe có khắc một chữ “Điền”, xung quanh bọc thép, nạm bạc sáng loá.
Lục Phàm bế Thiên Nương lên xe. Từ lúc nàng tỉnh lại, hắn tuyệt nhiên không để nàng cử động mạnh, ôm khư khư trong lòng. Nàng không bài xích, cũng không phản đối, để mặc hắn vừa ôm mình vừa bôi thuốc mỡ vào những vết xước trên người.
Trời vừa sáng, phía ngoài công đường đã đông nghịch. Một vài vị đại nương lớn tuổi không kìm được mà khóc ngất. Hiển nhiên, họ biết lần này quan tri phủ trực tiếp đến trấn nhỏ này khai đường là để làm gì. Cuối cùng thì bóng ma ám ảnh Thược Dược trấn suốt mấy năm qua cũng được phá giải.
Có thể người trẻ không nhớ, người già không nhớ, những thương nhân và khách vãng lai đều không nhớ nhưng họ, những người trực tiếp mất đi người thân của mình thì lại nhớ rất rõ. Những tưởng mấy năm qua, bụi thời gian đã phủ kín vết khoét trong lòng, gánh nặng về kế sinh nhai khiến họ phải chôn chặt nỗi đau mà tiếp tục sống, nhưng nay, hung thủ đã lộ diện. Sự căm phẫn của họ lại lần nữa trỗi dậy, cái chết của những thiếu nữ dường như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.
Điền Tấn Kham ngồi ở vị trí xét xử, đối diện phía dưới là gã tội đồ của trấn. Còn quan phụ mẫu thì lại đứng một bên, căng thẳng, sắc mặt nhợt nhạt, chốc chốc lại lau mồ hôi trên trán, lão không giấu được nỗi lo sợ của mình.
Lục Phàm ung dung ôm nàng ngồi phía dưới bên cánh phải cùng với bốn cái thuộc hạ đứng phía sau. Người nào người nấy đều lạnh lùng, bất mãn nhìn cặp đôi trước mặt đang “tình chàng ý thiếp”, mùi mẫn phát khiếp!
Thực ra, hắn cũng không có làm gì, chỉ yên tĩnh ôm nàng ngồi đó. Chốc chốc lại bón cho nàng miếng bánh, quả nho, tí trà, tí nước. Thiên Nương lại rất hưởng thụ sự phục vụ này. Nàng chẳng để tâm đến mặt mũi hay danh tiếng, tưởng tượng hắn là một tấm đệm êm ái, lại vững chắc, thuận thế dựa vào. Lâu lâu lại ăn miếng bánh, quả nho, uống tí trà, tí nước.
Điền Tấn Kham nhìn đôi phu thê hoà hợp phía dưới, giả bộ ho vài tiếng, mong họ chú ý hình tượng.
Thiên Nương thấy người đứng bên ngoài đã đầy mà vị đại nhân ngồi trên kia cứ ho mãi, chưa chịu bắt đầu liền mất kiên nhẫn. Nàng vừa suýt chết, lại vật vã một đêm nên vô cùng mệt mỏi.
“Đại nhân, mặt trời lên rồi, chúng ta khi nào thì bắt đầu?”
Thiên Nương vừa lên tiếng lại càng khiến y thêm ngại ngùng. Không còn tiếng ho, chỉ còn âm thanh xì xào, bàn tán, kêu khóc của bá tánh bên ngoài, và cả tiếng lẩm bẩm của người đang sống dở chết dở nằm co ro dưới nền.
Thiên Nương cẩn thận quan sát gã. Vết thương trước bụng đã được xử lý qua, quấn một lớp băng bông dày nhưng máu vẫn thấm ra ngoài. Xem ra bị thương không nhẹ. Nàng lại vô thức nhìn nam tử đang ôm mình.
Mặc dù Điền Tấn Kham có vẻ đáng tin hơn nhưng trực giác của nàng lại bảo hắn mới là người có thể gây ra vết thương này.
Lục Phàm cười nhẹ: “Nàng nhìn ta làm gì? Bị dung mạo tựa thiên tiên của ta chinh phục rồi?”
Thiên Nương không phủ nhận: “Ừ, đúng vậy, đúng rất đẹp.”
Lần đầu tiên nàng trực tiếp thừa nhận như vậy khiến hắn không lường trước được, không biết nên nói gì nữa. Người lắm lời và dẻo mồm như hắn thế mà lại im bặt, vành tai đỏ ửng.
Vãn Ninh đứng phía sau đè thấp giọng, cười khúc khích.
Đường Kính Tư lại âm thầm ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ, lâu ngày không dùng.
Dã Minh lại ghé tai Nhạc Lâm nói nhỏ: “Thiếu gia thật không có tiền đồ! Mới bị thiếu phu nhân trêu một chút đã xấu hổ rồi, còn đâu dáng vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt thường ngày.”
Nhạc Lâm vậy mà lại đồng tình với y, gật gật đầu.
Thiên Nương cười xấu xa, rồi bất ngờ nhỏm người lên, ghé sát tai hắn: “Lục công tử, đừng nói là ngươi vì ta mà đâm gã thành ra như vậy nhá.”
Tai hắn ù ù, nghe chữ được chữ mất, cả mặt đỏ bừng. Nhìn vẻ mặt lúng túng, thành thật mà gật đầu như gà mổ thóc của hắn, nàng lại cảm thấy có chút thuận mắt.
Tuy dáng vẻ này của hắn trông cũng khá đáng yêu, nhưng mà lạ lẫm quá!
Người đang ngượng chín mặt này với người mấy hôm trước không biết ngại mà gọi nàng là nương tử có thật là cùng một người không vậy? Tên háo sắc, vô lại, mặt dày, vô sỉ lúc trước trốn đâu mất rồi? Mỹ nam e thẹn này là ai đây?
Không chỉ có nàng thắc mắc, mà bốn con người đứng phía sau cũng có cùng câu hỏi.
Lục thiếu gia ăn chơi trác táng, trái ôm phải ấp, sáng đến quán rượu tối vào thanh lâu, không biết xấu hổ mà buông lời bỡn cợt Hồng muội muội, Lan tỷ tỷ, Huệ cô nương trước kia đâu? Bọn họ không quen con người biết đỏ mặt, đỏ tai này!
Đập vào mắt Điền Tấn Kham lại là cảnh phu thê hoà hợp. Y cảm thấy nhớ thê tử ở nhà quá. Xử án gì đó, y không làm nữa đâu, y muốn về nhà ôm vợ mình thôi.
Nhưng y không được phép trốn việc, đã vậy thì đành phải xốc lại tinh thần, giải quyết nhanh vụ này rồi còn về với vợ con.
“Tất cả im lặng!” Y nghiêm giọng quát lớn.
Khí thế áp đảo khiến tất cả đều im lặng. Thiên Nương cũng không quấy nữa, nàng chăm chú nhìn y, nhưng người nào đó lại có chút không vui.
Biết vậy đã không mang nàng ấy đến đây rồi.
Trước sau gì gã đó cũng bị giải về kinh đô, nàng ấy muốn xem gì, nghe gì thì để hắn kể lại là được.
Cũng tại tên họ Điền vô dụng đó, chuyện đã rõ như ban ngày rồi, chỉ còn kết tội nữa thôi cũng không thể tự làm được.
Thiên Nương của hắn đã bị kinh sợ biết bao nhiêu, lại còn phải đến đây giúp hắn xử án!
Giáng chức! Giáng chức! Phải giáng chức!
Nhưng mà… hình như hắn không có cái quyền đó…