Chương 17
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Bảo Nhiên cũng ghé mắt trông sang. Biểu cảm vui mừng xẹt qua trong nháy mắt, nhưng sau đó lại khôi phục dáng vẻ thờ ơ, xa cách.
Nàng ấy chậm rãi đặt miếng điểm tâm đang cắn dở xuống đĩa, hai tay chắp trước bụng, dáng vẻ đoan trang nhưng cũng có chút cứng nhắc, chắc vì chưa quen với tư thế mới. Bảo Nhiên không nhanh không chậm đi đến trước mặt nàng. Vẫn là giọng điệu chán ghét đó nhưng không hiểu sao Thiên Nương lại nghe ra được sự lo lắng, quan tâm từ trong đó.
“Nhị tỷ, đừng bảo là tỷ không muốn thành thân nên đến cả mạng cũng không cần nữa nha. Tỷ làm như vậy, ta khó xử lắm. Ta mới tròn mười sáu, không muốn xuất giá thay tỷ đâu.”
Sắc mặt Thiên Nương trắng nhợt, nàng chống cơ thể mệt mỏi của mình ngồi dậy. Trông nàng có chút mất mát:
“Muội yên tâm, ta không liên lụy đến muội đâu.”
Không rõ vì sao nhưng Bảo Nhiên lại tức giận, nàng chỉ bỏ lại câu: “Tỷ liệu mà làm” rồi cùng tỳ nữ của mình hậm hực rời đi.
Liệu mà làm…
Muội ấy là muốn nàng làm gì? Ngoan ngoãn thuận theo sự sắp đặt của bọn họ mà xuất giá hay muội ấy có ý gì khác?
Nhưng dù là ý gì đi nữa Thiên Nương vẫn tin tưởng rằng Phí Bảo Nhiên và Lộ Kiều không phải cùng một loại người. Muội muội của nàng sẽ không hại nàng, ít ra thì muội ấy đã không bỏ mặt nàng chẳng quan tâm như phụ thân.
Từ nãy đến giờ bên cạnh nàng luôn có một nô tỳ liên tục quạt mát cho nàng. Nàng ấy có hai búi tóc trông rất dễ thương.
“Nhị… Nhị tiểu thư, người vừa mới tỉnh lại, khoan hãy động, nằm xuống nghỉ một chút đi.” Thấy nàng cứ ngồi thẫn thờ, nàng ấy không nhịn được mà lên tiếng.
Thiên Nương cũng thuận theo nàng ấy mà nằm xuống. Nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn mấy câu hỏi về tiểu muội. Rõ ràng, Bảo Nhiên vẫn quan tâm đến nàng, nhưng không hiểu sao nàng vừa tỉnh lại thì thái độ của muội ấy lại thay đổi hoàn toàn. Thật sự không biết Lộ Kiều đã rỉ tai muội ấy những gì, cũng không biết chuyện gì đã gây ra tác động mạnh mẽ như vậy. Trong lúc nàng tưởng mình sẽ bị nuốt chửng bởi những câu hỏi không hồi kết, chưa có lời giải thì nô tỳ kia lại lên tiếng phá vỡ không khí lặng tờ trong phòng.
“Tiểu thư, sau này nô tỳ sẽ hầu hạ người nhé.”
Thiên Nương không nhìn nàng, cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Là phu nhân bảo ngươi ở cạnh ta sao?”
“Không, không phải. Nô tỳ là Hạ Nhi, là người của tam tiểu thư ạ. Tiểu thư… nàng ấy bảo nô tỳ ở lại hậu hạ người đến khi khỏi bệnh.”
“Được, ta biết rồi.”
Thiên Nương khép mắt dưỡng thần. Có lẽ không biết được nguyên do cũng chẳng sao, chỉ cần biết bản chất con người vẫn không đổi là được, cách thể hiện dù có khác cũng không còn quan trọng nữa. Khi muội ấy muốn, tự khắc sẽ tìm nàng giải thích, hoặc là… đến lúc cần, chính nàng sẽ kéo muội ấy ra khỏi vũng lầy mà Lộ Kiều cố tình tạo nên.
Thiên Nương day nhẹ thái dương. Xem ra lần này nàng bệnh không nhẹ, dù không còn sốt nữa nhưng đầu lại đau như búa bổ. Nhắc mới nhớ, hình như đây là lần đầu tiên nàng ngả bệnh trong năm nay. Lần trước bị đánh rồi đuổi về Phong Dinh, điều kiện tịnh dưỡng không quá tốt nhưng nàng vẫn khoẻ mạnh bình thường, tinh thần sảng khoái. Nhưng mới về Đế Lư thì bệnh. Thiết nghĩ nếu không chịu đòn, không bị giam lỏng, chỉ mỗi việc hít thở chung bầu không khí với phu phụ kia cũng đủ làm nàng phát ốm.
Sở dĩ trước đây nàng luôn thu liễm, diễn tròn vai một thứ nữ nhu nhược, hiền lành, ngoan ngoãn cũng vì cái cơ thể yếu như gà của mình. Nàng rất quý trọng sinh mạng của mình, bởi khó khăn lắm mới cướp được nó về từ tay diêm la vương giữa mùa rét đậm, đâu dễ gì khiến nàng bạc đãi chính mình. Mặc kệ bọn họ tác oai tác oái đổi lại là cuộc sống ấm no, đủ ăn, đủ mặt, đủ tiền tiêu.
Nghĩ lại, nàng cảm thấy mình thật hèn nhát.
…
Trăng lên cao. Trăng tròn và sáng, phiền muộn trong lòng người thiếu nữ cũng đã tỏ. Thiên Nương nhìn bát thuốc đen ngòm lại hơi sền sệt mà cổ họng tự nhiên đắng nghẹn. Hạ Nhi rất kiên nhẫn đứng bên cạnh, tay cầm sẵn một đĩa kẹo ngọt. Mắt nhìn nàng nhăn trán nhíu mày uống cạn bát thuốc đen sì sì.
Điền Tâm đại phu đã dặn kĩ. Tám bát nước đun đến khi sắt lại còn một. Bỏ bã lấy nước. Mỗi ngày ba lần, uống liên tục bảy ngày đảm bảo khỏi bệnh, khoẻ mạnh, tinh thần phấn chấn, làm việc không mệt mỏi.
Thiên Nương bỏ vội một viên kẹo vào miệng muốn ngăn chất lỏng khó nuốt kia trào ngược ra ngoài, xoá bỏ vị đắng trong miệng.
“Được rồi, người lui xuống đi.”
Tưởng chừng được nghỉ ngơi thì cửa sổ lại truyền tới tiếng động nhỏ. Chỉ thấy dưới ánh trăng bạc, một bóng dáng quen thuộc đang dùng hết sức hì hục leo vào. Có trách thì trách nàng không cẩn thận, quên chốt cửa.
“Tiểu nương tử, ta lại mang đồ tốt đến cho nàng đây.” Lục Phàm vừa cười hắc hắc trông rất lưu manh vừa quơ quơ một túi giấy nhỏ.
Dầu đã thấm ra ngoài túi.
Thiên Nương cũng chẳng còn lấy làm ngạc nhiên trước sự xuất hiện không báo trước này của hắn. Nàng vẫn nằm yên trên giường, tay vắt ngang trán. Mắt không thấy tâm không phiền.
“Hôm nay có chuyện gì khiến nàng không vui sao? Không nhiệt tình như mọi ngày.” Lục Phàm trưng ra bộ mặt cún con tội nghiệp, giọng nói cũng có chút buồn buồn.
Đáp lại sự nhiệt tình của hắn là khoảng không im lặng. Bình thường có đuổi hắn cũng không đi, nói nhiều cũng mệt, thôi thì cứ mặc kệ hắn. Tự hắn thấy nhàm chán chắc sẽ từ bỏ.
Mùi thuốc thoang thoảng trong phòng rất nhanh đã bị hắn phát giác được.
“Nàng bệnh rồi?”
“Ừm.” Bệnh rồi nên ngươi mau mau khuất đi cho ta nhờ.
“Đã mời đại phu chưa?”
Lục Phàm sốt sắn đặt túi bánh sang một bên, bước nhanh đến, đặt tay lên mặt nàng. Thân nhiệt có chút ấm, nhưng cũng không phải sốt cao. Chắc là do vừa uống thuốc xong, chưa kịp hạ nhiệt.
“Ngươi tự trọng một chút. Đừng tùy tiện chạm vào ta.” Nàng có chút ghét bỏ, quay mặt tránh sang một bên.
“Được, được, được. Ta không động. Nàng đừng giận.”
Thoáng chốc hắn lại cấm túi bánh lên đưa đến trước mặt nàng. Cười vui vẻ như đứa trẻ: “Nàng xem, bánh này của tiệm Lý Nhã nổi tiếng lắm đó. Ta phải xếp hàng rất lâu mới mua được.”
“Tuy là bánh rán, hơi nhiều dầu mỡ nhưng ăn không ngấy chút nào đâu.”
Thiên Nương đương nhiên biết bánh này như thế nào. Bánh rán mật, không hề ngấy. Ăn vào ngoài giòn trong mềm dẻo. Ngọt thanh dịu nhẹ lại thoang thoảng mùi mật ong. Mỗi lần tiệm bánh mở cửa nàng đều nhờ Mẫn Nhi đi mua về, là một vị khác quen thuộc của tiệm.
Đột nhiên, nàng bật người ngồi dậy, mặt đối mặt với hắn, ánh mắt rất nghiêm túc nhìn hắn với tất cả chân tình. Cứ tưởng bản thân đã sử dụng “mỹ vị kế” thành công, trong lòng hắn mừng rơn.
“Ta đặc biệt mua cho nàng đó.” Nói xong, hắn nhanh tay lấy từ trong túi ra một cái bánh rán mật vàng ươm.
Nhưng khác với kỳ vọng của hắn, nàng chỉ lạnh nhạt hỏi: “Lục thiếu gia, ta đã làm gì khiến ngài mất lòng sao?”
“Không có.”
“Vậy chúng ta từng có thù oán sao?”
“Cũng… không có.” Hắn ngờ nghệch lắc đầu phủ nhận.
“Vậy hà cớ gì ngài cứ bám theo ta mãi vậy? Chúng ta không duyên cũng chẳng nợ, ta cũng chưa từng gieo tương tư cho ai. Sao ngài cứ… umh…”
Lục Phàm không chút lưu tình nhét thẳng cái bánh vào miệng nàng. Hai đầu lông mày nhíu lại, hiển nhiên hắn đang rất khó chịu.
“Nàng nói nhiều như vậy là đã bắt đầu để tâm đến ta rồi à?”
“Hàm hồ!”
Thiên Nương thẳng chân tặng hắn một cước, đá hắn xuống giường. Thật không thể hiểu được vì sao một tên không có liêm sỉ như hắn lại được ban cho gương mặt yêu nghiệt như này. Hình như bát thuốc vừa uống đã trở nên vô hiệu, Thiên Nương cảm thấy máu đang lưu thông trong cơ thể đều đang sôi lên sùng sục. Nếu thực sự phải gả cho tên này chắc nửa đời sau của nàng sẽ đặc biệt “gân cấn”.
Lục Phàm giống như không cảm nhận được đau đớn, từ trên sàn đứng dậy phủi phủi y phục. Gương mặt tươi tỉnh: “Đây mới là dáng vẻ nàng nên có. Đừng cả ngày nằm dài ủ dột nữa.”
Nói đoạn hắn lại thoăn thoắt trèo ra cửa sổ. Hắn không quên để lại nụ cười thương hiệu của mình trước khi rời đi: “Bánh, nàng nhớ ăn nha.”
Nữ tử ngẩn ngơ ngồi trên giường, nàng vốn muốn đi đến bên cửa sổ để nhìn dáng vẻ lén la lén lút chuồn êm khỏi Phí gia của hắn nhưng cơ thể lại không chút di chuyển. Môi xinh cũng khẽ cười. Bất giác nàng cảm thấy “náo nhiệt” một chút cũng không tệ. Đợi đến khi hắn hết hứng thú, nàng có thể như người vô hình mà an nhàn tận hưởng ở phủ tướng quân.
Nghĩ rồi nàng lại tự giật mình.
Thiên Nương cảm thấy sợ hãi với chính suy nghĩ vừa rồi của bản thân. Bàn tay theo phản xạ mà đưa lên che miệng. Nàng vậy mà lại cười ngốc nghếch như hắn. Chẳng lẽ tiếp xúc nhiều với loại người đó nên nàng cũng đang dần bị đồng hoá sao?!