Chương 15
Đêm đã khuya nhưng Phí Vân Đình vẫn trông đèn đọc sách trong phòng, chốc chốc mày kiếm lại nhíu lại, dường như đang trăn trở chuyện gì đó. Tại bàn trang điểm, Lộ Kiểu đang gỡ trâm, chải tóc. Mái tóc buổi sáng được búi lên gọn gàng bây giờ mới có cơ hội xoã xuống, đen dài, óng mượt. Từng ngón tay thon dài nâng niu mái tóc rồi lại cẩn thận lau đi lớp phấn son.
Trong gương là một nữ nhân sắc nước mặn mà, trưởng thành chững chạc. Làn da trắng hồng không tì vết, giữa hai mắt như có tình, chỉ cần liếc nhẹ một cái có thể khiến người khác chìm đắm không thôi. Ban ngày không để ý, nhưng tối đến, sau khi xoá bỏ lớp trang điểm, Lộ Kiều ngược lại trở nên phong tình vạn chủng.
“Lão gia, chuyện Lục gia hỏi cưới Thiên Nương, ông định thế nào?” Lộ Kiểu vừa dùng khăn lau mặt, vừa hỏi.
Phí Vân Đình mắt nhìn sách, nhàn nhạt trả lời: “Thì cứ gả đi thôi, chứ còn định thế nào nữa.”
Dù gì thì đây vẫn là một mối hôn sự tốt. Ai gả đi cũng chẳng quan trọng. Tiền tài, danh lợi chẳng phải đều chảy vào Phí gia sao? Chỉ cần không để nhà khác cướp mất chuyện tốt này là được. Ông còn phải thầm cảm ơn vị Lục công tử phong lưu kia đã nhìn trúng Thiên Nương chứ không phải Bảo Nhiên của ông. Nếu Nhiên Nhi phải gả cho một người vừa không có tiền đồ vừa trăn hoa như vậy, ông thật sự không thể an tâm.
Lộ Kiều có chút không cam tâm.
Quả thực, nhìn như thế nào cũng thấy Lục Phàm không phải là một người chồng tốt nhưng mà gia thế của hắn lại đặc biệt tốt. Ở Đế Lư này có gia tộc nào vượt mặt được Lục gia? Bà ta không muốn để một đứa thứ nữ như nàng có cơ hội lật mình, sau này lại vịnh vào nhà chồng mà hất hàm lên mặt với bà.
Lộ Kiều đỏng đảnh đi đến chỗ Phí Vân Đình. Cả người mềm mại dáng sát vào cánh tay lão, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ nũng nịu, giọng nói như lông vũ gãi nhẹ vào tâm nam nhân đang đọc sách. Truyện Sủng
“Lão gia~ Nhưng mà ngài xem, biểu hiện hôm nay của Thiên Nương chắc chắn là không muốn gả đi rồi. Chẳng lẽ lão gia có cách khiến nàng đồng ý sao?”
Phí Vân Đình buông sách xuống, tay vòng ra sau eo của nữ nhân, mạnh mẽ kéo người vào lòng ôm chặt. Tà váy của nữ nhân bị vén lên cao, để lộ đôi chân trắng nõn.
“Ta làm việc còn cần người khác đồng ý sao? Nàng đừng lo nghĩ vớ vẫn nữa.”
“Nhưng…”
Lộ Kiều còn định nói thêm gì đó nhưng giây sau cằm nhỏ đã bị lão thô bạo nắm chặt. Vẻ mặt của lão hiện rõ sự không hài lòng, ẩn ẩn sự tức giận, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần.
“Đừng tưởng ta không biết nàng đang nghĩ gì. Chuyện hôn sự này để ta tính toán, nàng tốt nhất nên biết điều một chút, đừng xen vào!”
Lộ Kiều hạ thấp mi mắt tránh né, môi cũng mím lại. Giọng lí nhí mấy chữ “ta biết rồi”.
Nghe được câu trả lời vừa ý, sắc mặt của lão liền hoà hoãn trở lại, tâm trạng cũng vui vẻ, dùng ánh mắt sủng nịch, cử chỉ dịu dàng ôm ấp bà.
Bên phòng chính “ấm áp” bao nhiêu thì phòng của Nhị tiểu thư ở tiểu viện phía Nam lại lạnh lẽo bấy nhiêu. Thiên Nương đã thay một bộ y phục sạch sẽ, thân trên mặc một cái yếm đào, nằm sấp trên giường, bên cạnh là mấy lọ thuốc và một ít bánh ngọt mà Lục Phàm mang đến lúc nãy.
Bây giờ có mỗi mình nàng bị nhốt trong này, vết thương ở trên lưng, nàng không thể tự thoa thuốc được. Nếu hắn là một nữ tử thì thật tốt biết mấy, nàng đã có thể nhờ hắn thoa giùm rồi. Thiết nghĩ chắc không thoa cũng không sao đâu, đợi qua mấy ngày nữa vết thương cũng sẽ tự động lành lại mà thôi.
Khó khăn lắm mới quên đau đớn mà chợp mắt một lúc, vậy mà trời còn chưa sáng Thiên Nương đã bị một nữ tỳ gọi dậy.
Nói đúng hơn là nàng ta đứng cách giường nàng vài bước chân, tay chống hông, to mồm gọi nàng: “Nhị tiểu thư, mau dậy đi, nô tỳ hầu hạ người thoa thuốc!”
Dáng người cao gầy, khuôn mặt trái xoa với hai gò má cao, đôi mắt hơi xếch lên một chút. Nàng biết người này. Nàng ta là Hạnh Hoa, hậu hạ ở chỗ của Lộ Kiều.
“Không phải nói cấm túc ta, không cho ai đến gần viện này sao?” Thiên Nương uể oải, chống người ngồi dậy, không chút biểu cảm nhìn nàng ta khoa tay múa chân.
“Người tốt nhất là nên đa tạ phu nhân đi! Phu nhân thương người bị đánh, không ai chăm sóc nên thương lượng với lão gia cho ta qua đây chăm sóc người. Phu nhân đúng là vừa xinh đẹp, vừa hiền lành, lại rộng lượng không tính toán chuyện cũ… bla…bla…”
Mặc cho Hạnh Hoa lải nhải bên tai, nàng chậm rãi súc miệng, rửa mặt. Sau khi làm xong tất cả, nàng lại nằm sấp trên giường, chỉ vài lọ thuốc cạnh bên, ngắt ngang điệp khúc về Lộ Kiều phu nhân của nàng ta.
“Giúp ta thoa thuốc đi.”
“Hừ! Không ngờ nhị tiểu thư còn chuẩn bị trước thuốc mỡ. Nhưng mà không cần đâu, phu nhân chu đáo tận tâm, tìm đến cả ngự y trong cung để xin thuốc cho người rồi.” Nói rồi nàng ta lấy từ thắt lưng ra một lọ thuốc bằng sứ trắng, vẻ mặt lấy làm thích thú.
Thiên Nương nghiêng đầu qua chỗ khác: “Vậy ngươi thoa đi.”
Thuốc của Lộ Kiều e là chẳng phải thứ tốt lành gì.
Nhưng chắc hẳn bà ta cũng không ngu ngốc đến nỗi kêu người mang thuốc đến cho nàng mà còn huênh hoang khoe khoang như vậy.
“Nhị tiểu thư, vậy ta bắt đầu nhé!”
“Trước nay ta quen làm việc nặng nhọc, nếu có lỡ mạnh tay xin tiểu thư bỏ qua cho.”
Nói vừa dứt lời Hạnh Hoa đã ấn mạng xuống vết thương của nàng. Vẻ mặt thích thú, độc ác.
Vết thương qua một đêm đã khô máu, nay lại bị bàn tay không chút lưu tình của nàng ta miết qua miết lại, thi thoảng lại ấn xuống, bấu mạnh một cái, máu lại ứa ra.
Sắc mặt Thiên Nương trắng bệch, nàng cắn chặt môi, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Hạnh Hoa vừa mình thấy vết thương ứa máu liền không chút lưu tình đổ cả chai thuốc lên lưng nàng. Chất lỏng sềnh sệt màu trắng đục tiếp xúc trực tiếp với vết thương hở, khiến Thiên Nương đau đớn rít lên một tiếng.
“Chát!!!”
Tiếng bạt tay giòn giã vang lên trong không gian tĩnh mịch. Hạnh Hoa bị đánh bất ngờ, mất đà, ngã xuống nền. Một bên má nàng ta đỏ ửng, in hằn vết bàn tay năm ngón. Nàng ta trợn tròn mắt, không thể tin, giận dữ nhìn nữ tử đang ngồi trên giường.
Mặt Thiên Nương trắng bệch, sự đau đớn như xát muối vào vết thương khiến môi nàng không tự chủ được mà run rẩy một chút. Trong mắt hiện lên một tia sát ý, khắp người toả ra khí tức lạnh lùng đến đáng sợ, giống như chúa sơn lâm bị thương, dù sức mạnh có yếu đi cũng không thể tùy ý khinh thường.
“Nhị tiểu thư, người đừng có hống hách! Ta là người của phu nhân đấy!”
Thiên Nương nhìn nàng một cách đầy chế giễu: “Ngươi nghĩ ta sợ bà ta? Do dù hôm nay ta có đánh chết ngươi ở đây thì bà ta có thể làm gì ta? Giúp ngươi cải tử hoàn sinh hay là đánh chết ta, đền mạng cho ngươi? Thật đáng thương!”
Ngưng một chút, nàng lại nở một nụ cười vui vẻ, hai mắt cong cong nhưng lại lạnh toát: “Ngươi nên nhớ, bản thân người chẳng qua cũng chỉ là một nô tỳ nhỏ bé mà thôi. Ngươi sống hay chết đều do Phí gia định đoạt, mà ta chính là nhị tiểu thư Phí gia!”
Hạnh Hoa vừa sợ hãi vừa tức giận, khí thế áp bức không nổi giận cũng khiến người khác chết khiếp này của nàng còn đáng sợ phu nhân nhiều! Giống như người điếc không sợ pháo* nàng ta vừa đứng dậy trừng mắt nhìn nàng, miệng quát lớn không có tiết tháo: “Ngươi tưởng mình có địa vị lắm sao? Giỏi giang lắm sao? Chẳng qua cũng chỉ là một cái thứ nữ do thiếp thất sinh ra. Một cái sao chổi khắc chết mẹ ruột, cái thứ cha không thương mẹ không yêu. Gọi ngươi một tiếng “nhị tiểu thư” chẳng qua là nể mặt phu nhân mà thôi…”
“Cháttt!!!”
“Ngươi lại đánh ta?!”
Vừa hét lên Hạnh Hoa lập tức bổ nhào tới, giơ vuốt về phía nàng. Thiên Nương lại rất bình tĩnh đứng dậy, không tốn chút sức lực túm gọn cánh tay nàng ta, vặn ngược ra sau rồi hất nàng ta ngã ra đất.
Nàng từ trên cao nhìn xuống Hạnh Hoa như nhìn cỏ rác dưới chân, lạnh lùng cảnh cáo lần cuối.
“Muốn sống tiếp thì phải yêu quý tính mạng của mình nha. Còn ở đây xất xược, ta liền giúp ngươi nhớ rõ “tôn ti thứ tự” trong phủ này. Thoa thuốc xong rồi thì cút!”
Hạnh Hoa ôm lấy cánh tay trật khớp, đau đến mặt nhăn thành một nhúm, nước mắt nước mũi chảy nhem nhuốc. Lúc đến oai bao nhiêu, lúc về chật vật bất nhiêu. Sự thù ghét của nàng ta đối với nàng lại nhiều thêm một chút, nàng ta không tin phu nhân sẽ để nàng an nhàn, hưởng lạc trong phủ! Phu nhân nhất định sẽ giúp nàng đòi lại công đạo!!
Đợi Hạnh Hoa rời đi, Thiên Nương mới để mắt đến lọ thuốc lúc nãy nàng ta mang đến, đang nằm lăn dưới nền.
Là Hồi Nhan Cao.
Thuốc này quả thực rất tốt: giúp liền da, lành sẹo nhanh chóng, không để lại dấu vết. Chỉ cần dùng vài lần nội trong bảy ngày lại hoàn hảo như cũ. Chỉ là… đau thấu xương tủy.
Lộ Kiều sai người đến dùng thuốc này cho nàng là có ý gì? Chẳng phải để nàng tự sinh tự diệt, trên lưng mang theo một đống sẹo to nhỏ, lồi lõm, xấu xí sẽ tốt hớn sao?
Trừ phi… Trừ phi là ý của lão già đó. Lão ta chắc chắn đã quyết định gả nàng cho họ Lục đó, lại lo sợ cơ thể nàng xấu xí sẽ bị trả về nên muốn nàng nhanh chóng hồi phục, không chút thương tổn. Thiên Nương có chút buồn bã, thất vọng. Xem ra trận đòn hôm qua nàng chịu trở nên vô ích rồi…