Chương 22 Ba mươi hai
Ngay thời khắc Lý Tuệ Kiều cúi người xuống, Trần Minh cảm thấy ngực mình cảm nhận được một xúc cảm mềm mại.
Mà Lý Tuệ Kiều thì cảm giác được lồng ngực cứng rắn của hắn.
Từ bốn năm năm trước ly hôn với chồng cũ đến bây giờ, đây là lần đầu cô tiếp xúc lại với thân thể đàn ông.
Lần đụng chạm này làm toàn thân cô không khỏi khô nóng lên, hai chân vô thức kẹp chặt, làm thế nào cũng không thể thắt dây an toàn chính xác.
Ngược lại cô cứ động đậy cọ xát như thế làm Trần Minh nóng ran cả người, suýt đã xuất hiện phản ứng sinh lý.
“Phù, cài được rồi” Răng rắc một tiếng, Lý Tuệ Kiều thở ra một hơi, cô cũng sắp chịu không nổi.
Nhất là khi cô nhìn thoáng qua chỗ hơi phồng lên phía dưới của Trần Minh thì tim đập càng mạnh, vội vàng ngồi thẳng dậy nhìn qua chỗ khác: “Anh Trần, anh tính đi đến bệnh viện nào.”
“Nghe theo sắp xếp của Lý tổng, tôi đoán tôi chủ yếu bị thương ngoài da thôi, băng bó một chút là được rồi” Trần Minh ho khan một tiếng, cũng không tiện nhìn về phía cô.
Chỉ có chính hắn mới biết hình ảnh vừa hiện lên trong đầu mình.
Lý Tuệ Kiều nói: “Vậy, vậy đến bệnh viện Thiên Mỹ đi. Anh có thể yên tâm với chất lượng của bệnh viện chúng tôi:
“Được, nghe theo Lý tổng.”
“Anh, có thể đừng gọi tôi là Lý tổng không?” Lý Tuệ Kiều nhìn hắn một cái: “Năm nay tôi ba mươi lăm tuổi, anh thì sao?”
“Ba mươi hai” Trần Minh nói.
Lý Tuệ Kiều cười nói: “Nếu cậu không ngại thì gọi tôi là chị đi?”
“Chị Tuệ Kiều.” Trần Minh hơi chần chờ rồi nói.
Trong lòng Lý Tuệ Kiều ngòn ngọt: “Vậy về sau tôi gọi thẳng tên cậu vậy.”
“Trần Minh nghỉ ngơi trước một chút đi, rất nhanh sẽ đến bệnh viện.”
“Được, cảm ơn chị Tuệ Kiều.”
“Đừng khách sáo.”
Chất lượng của bệnh viện Thiên Mỹ thật sự không tệ, nhất là khi Lý Tuệ Kiều đích thân đưa một người bệnh tới thì càng không cần phải bàn cãi.
Chỉ một lát sau Trần Minh đã cảm thấy mệt nhọc tan sạch, khoẻ mạnh như vâm.
“Cảm giác thế nào?” Lý Tuệ Kiều cầm mấy bộ âu phục đi tới.
Trần Minh bước xuống giường: “Quả nhiên không hổ là bệnh viện dưới trướng của chị Tuệ Kiều, trình độ của bác sĩ rất cao, tôi đã không sao
“Mấy bộ đồ này là?”
“Cho cậu mặc, trước đó ô tô của tôi thẳng không ăn suýt đụng vào cậu, thật xin lỗi” Lý Tuệ Kiều nói.
Trần Minh lắc đầu và nói: “Chị Tu u, chuyện này đã qua rồi, chúng ta không nhắc tới nữa được không?”
“Được Lý Tuệ Kiều cười một tiếng, quả thực là hoa sen mở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Ai mà ngờ được người phụ nữ lạnh lão này khi cười lên lại động lòng người như thế.
Trái tim Trần Minh không tự chủ được mà đập loạn nhịp. mấy lần, vội vàng nói: “Tại sao thẳng lại không ăn?”
“Có người hãm hại tôi” Nụ cười của Lý Tuệ Kiều vụt tắt, trong mắt hiện ra vài phần mệt mỏi: “Nhưng cậu không cần lo, chuyện này thường xuyên xảy ra lắm Có lúc là kẻ địch bên ngoài, cũng có thể là nhân viên nội bộ, đã rất khó phân rõ cụ thể là ai làm.”
“Chị nói như vậy tôi càng lo lắng” Trần Minh cũng không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà hẳn lại nằm chặt tay cô.