Chương 21 Bây giờ cũng bàn được mà
“Mẹ nó!” Trần Minh rất buồn bực, đảo mắt trực tiếp nằm xuống đất, chẳng muốn nói gì nữa.
Người phụ nữ căn răng nói: “Anh, sao anh không có phẩm chất gì hết vậy!”
“Cô thì có phẩm chất gì! Tôi cứu con gái cô mà cô đối xử với tôi như vậy?” Trần Minh tức giận nói.
Tôi không nổi giận thì cô nghĩ tôi hiền lành lắm sao?
Người phụ nữ lập tức sửng sốt: “Anh, anh đã cứu con gái tôi?”
“Lý tổng, cô đã đến rồi” Mấy nhân viên của nhà trường chạy tới, sợ hãi nói: “Vừa rồi chồng cũ của cô đến cầm dao uy hiếp mọi người, muốn bắt con cô đi. Nhờ có anh này liều mạng đứng ra nên mới đuổi chồng cũ của cô đi được.”
“Triệu Tự Cường? Anh ta đuổi Triệu Tự Cường đi!” Người phụ nữ trợn to mắt, trên gương mặt lạnh lẽo lộ ra vẻ khó tin.
Cô lập tức nhìn Trần Minh với vẻ mặt hổ thẹn: “Tôi, tôi không biết là anh trợ giúp, tôi nhìn thấy trong tay anh có con dao nhỏ máu nên cho rằng anh, anh muốn…”
“Tôi muốn thế nào?” Trân Minh nổi giận rồi nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một cái, con mẹ nó, không khéo thì Lý Tuệ Kiều đã đi rồi.
Thật xui xẻo mà! Người phụ nữ kia móc ra một tấm danh thiếp từ ví tiền rồi khom người đưa cho hẳn và nói: “Thật xin lỗi, trước đó tôi hiểu lầm anh. Đây là danh thiếp của tôi, không biết nên xưng hô với anh thế nào?”
“Không cần” Trần Minh trực tiếp từ chối: “Nhìn cô không phải người không có tiền, về sau cô cẩn thận một chút, thuê vệ sĩ cho con gái cô đi.”
“Bác tài, làm phiền anh đưa tôi đi bệnh viện.” Hắn sắp. chịu không nổi rồi.
“OKI” Bác tài vội vàng dìu hắn lên.
Người phụ nữ hổ hẹn ân hận nói: “Đừng, anh đừng như vậy, trước đó tôi thật sự hiểu lầm anh. Anh đã cứu con gái tôi, tôi nhất định phải cám ơn anh mới được. Cho tôi một cơ hội báo đáp anh đi được không?”
“Được thôi, chiếc xe của cô không tệ, thích hợp để tôi khỏi đi bộ. Cô tặng tôi được không?” Trần Minh hơi phiền người phụ nữ này nên nói móc họng.
Làm như ông đây cứu cô bé này là vì thèm khát mấy đồng tiền của cô vậy.
Nhưng không ngờ cô lại trực tiếp nhét chìa khóa xe vào. tay hắn: “Được.”
“Cô!” Lúc này đến phiên Trần Minh sửng sốt. Người phụ nữ này không bị bệnh gì đó chứ.
Nói gì chiếc Maybach kia cũng lên đến ba trăm vạn, tặng thật sao?
Người phụ nữ đưa danh thiếp ra lần nữa, trên mặt mang theo vài phần khẩn cầu: “Tôi biết hành vi trước đó của tôi sỉ nhục anh, nhưng luôn có người cố ý chế tạo sự cố để chấp
nối quan hệ nên tôi cũng hết cách, không thể không đối đãi mọi người như vậy để bảo vệ bản thân.”
“Xin anh thông cảm cho tôi, được chứ?”
“Cô là… Lý Tuệ Kiều?” Trần Minh cúi đầu nhìn xuống danh thiếp, trong lòng lập tức run lên.
Ôi cái đệt!
Người phụ nữ này chính là mục tiêu lần này, tổng giám đốc mỹ nhân của tập đoàn Thiên Mỹ, Lý Tuệ Kiều.
Vừa rồi mình lại ăn nói như vậy với cô. Xong đời, vụ làm ăn này nhất định không thành công.
Lý Tuệ Kiều thấy hăn lộ ra vẻ mặt kỳ quái thì hỏi: “Anh biết tôi?”
“Tôi tên là Trần Minh, nhân viên sale của tập đoàn Ryan.” Trần Minh cười khổ mà nói: “Vội vã tới đây vốn là muốn tìm Lý tổng bàn bạc dự án. Nhưng bây giờ…”
“Bây giờ cũng bàn được mà” Lý Tuệ Kiều lập tức nói: “Nhưng có thể để tôi đưa anh đi bệnh viện trước không.”
“Cái này, sao dám làm phiền Lý tổng cô?” Trần Minh hơi bất ngờ.
Nghe đồn Lý Tuệ Kiều có tiếng là người đẹp băng giá, dựa theo tài liệu của người đưa tin thì Liễu Mị, Đổng Chí Hải và những quản lý cấp cao khác của công ty đều muốn tiếp xúc với Lý Tuệ Kiều, nhưng 99% là bị bơ đẹp.
Mà đến bây giờ còn chưa hết ăn bơ.
Trần Minh không ngờ cô lại khách sáo với mình như vậy.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
“Không sao, lên xe đi.” Lý Tuệ Kiều đưa tay đỡ bên còn lại của hắn rồi cùng bác tài đưa Trần Minh vào vị trí ghế phụ: “Bác tài, làm phiền anh đi theo giúp đỡ, tôi trả tiền xe một ngày cho anh.”
“OKI” Bác tài vui mừng quá đỗi, không ngờ giúp người còn có được niềm vui bất ngờ này.
Lý Tuệ Kiều chui vào chỗ ghế lái: “Làm phiền xem Tiểu Yến Tử giúp tôi, thắt dây an toàn vào.”
“Không thành vấn đề” Bác tài nói. Trần Minh giật giật, cố găng cả buổi vẫn không nâng dây an toàn lên nổi, lúc này một bàn tay trắng nõn nà đột nhiên năm lấy tay hắn.
“Để tôi giúp anh.” Lý Tuệ Kiều nói.
“A?” Trần Minh lấy làm kinh hãi mà nhìn về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt lạnh nhạt của Lý Tuệ Kiều hơi đỏ lên: “Anh bị thương đều do hai mẹ con tôi, cho nên đây. là điều tôi phải làm.”
Nói xong, cô cúi người xuống muốn cài dây an toàn vào.