Chương 14 Anh muốn làm gì?
Phó chủ tịch Đổng!
Vừa nghe Liễu Mi nói vậy, sắc mặt của mọi người đều trăng bệch.
Dù sao trong tiềm thức của họ, Đổng Chí Hải hoàn toàn khác với Đổng Hưởng Mãi Đây là một nhân vật phản diện thật sự, mặc dù háo sắc nhưng có bản lĩnh, có tài năng!
Đổng Chí Hải đã rất thành công trong việc tạo uy quyền trước mặt các nhân viên!
Rất nhiều người muốn rút lui, không xem náo nhiệt nữa.
Nhưng bọn họ vừa xoay người, Trần Minh bỗng bật cười: “Lấy Đổng Chí Hải ra uy hiếp tôi sao?”
“Hừ, tốt nhất anh nên thức thời một chút.” Liễu Mi bình tĩnh nói.
Trân Minh cười ha ha, nhìn Liễu Mi chằm chằm, từng bước đi về phía cô.
“Anh muốn làm gì?” Liễu Mi có chút chột dạ không dám đối diện với hắn, nhưng cũng không lùi về sau nửa bước, không tỏ ra yếu thế trước Trần Minh.
Trân Minh không nói gì, chỉ vươn tay vỗ mông cô một cái.
Một tiếng bốp vang vọng khắp không gian!
Liễu Mi há hốc mồm: “Anh!”
“Độ đàn hồi khá tốt, chỉ có miệng quá cứng.’ Trần Minh nhìn cô nói: ‘Muốn lấy Đỗ Chí Hải ra uy hiếp tôi, bảo ông ta đích thân đến đây đi, cô nói không tính.”
“Trần Minh, anh…”
“Làm gì vậy!” Đổng Chí Hải bước ra từ văn phòng phó chủ tịch, vẻ mặt u ám: “Tụ tập ở đây làm gì, không làm việc à?”
“Xin lỗi phó chủ tịch Đổng!” Nhóm nhân viên sợ tới mức cúi đầu, đều trở về chỗ ngồi của mình.
Chỉ là trong lòng bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mới một ngày không gặp mà Trần Minh lại thay đổi lớn như vậy!
Thấy Đổng Chí Hải tới, Liễu Mi vui vẻ, để xem Trần Minh còn dám kiêu ngạo nữa không?
Đổng Hưởng Mã cũng tìm được chỗ dựa vững chắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh hai, anh mau xử lý hắn ta đi!”
“Câm miệng!” Đổng Chí Hải liếc gã một cái: “Ở đây là công †y, cãi nhau còn ra thể thống gì nữa!”
“Anh…” “Đi làm việc hết cho tôi!” Đổng Chí Hải quát lớn, nhìn mấy nhân viên bảo vệ kia: ‘Nuôi mấy người uổng công hết à? Còn
không mau dẫn nó đi.”
“Vâng, phó chủ tịch Đổng!” Các nhân viên bảo vệ vội vàng nghe theo, chỉ là trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.
Đổng Chí Hải quay đầu nhìn Trần Minh, chỉ trong chớp mắt, ông ta vốn đang giận dữ lập tức chuyển sang cười ha ha, trông vô cùng hiền lành.
Trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
“Trần Minh à, tôi biết mấy năm nay cậu chịu uất ức rồi, thật ra tôi vẫn luôn muốn bù đắp cho cậu. Thế này đi, cậu vào văn phòng với tôi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói.”
“Ở đây dù thế nào cũng có ảnh hưởng xấu đúng không?”
“Được thôi, phó chủ tịch Đổng.’ Trần Minh cười nói.
Đổng Chí Hải cười nói: “Vậy là được rồi, mọi người đều là người nhà, không cần phải làm quá lên như vậy.”
“Liễu Mi, cô cũng vào cùng đi.”
“Vâng, phó chủ tịch Đổng.'” Liễu Mi cắn răng, trong lòng có chút không cam tâm nhưng vẫn theo vào.
Chuyện đóng cửa bình thường đương nhiên sẽ do Trần Minh làm. Nhưng Trần Minh hôm nay đã không còn là người đàn ông của trước kia nữa.
Liễu Mi còn muốn sai bảo hắn: “Trần Minh, đóng cửa lại đi”
“Phiền cô tự đóng thì hơn.” Trần Minh trực tiếp đảo khách thành chủ, vừa vào đã ngồi xuống sô pha, cười nói.
Liễu Mi cắn răng: “Anh còn biết trên dưới không vậy?”