Chương 11 Anh Đổng
Trân Minh hừ một tiếng, “Trước đây tao nhượng bộ mày nên mày thật sự nghĩ mình tài giỏi lắm à?” Hắn cầm thanh sắt giấu sau lưng đánh vào đầu Đổng Hưởng Mã.
Bốp một tiếng, hai người ra tay cùng lúc.
Nhưng cuối cùng thánh sắt vẫn đánh xa hơn nắm đấm, Đổng Hưởng Mã còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra thì đầu óc đã choáng váng, ngã xuống đất.
“AI” Nữ nhân viên của quán bar hét lên.
Mấy tên đi theo Đổng Hưởng Mã biến sắc: “Trần Minh, mày dám đánh anh Đổng!”
“Bọn mày cũng lên đi, để tao dùng gật đập nát đầu bọn mày!” Trần Minh nhìn bọn họ.
Đám người kia sợ tới mức mặt trắng bệch, lùi về sau mấy bước. Đổng Hưởng Mã ôm đầu, cắn răng nói: “Mày, mày đã quên anh trai tao là ai rồi sao?”
“Mày không sợ mất việc à?”
“Nói xong chưa?” Trần Minh dứt khoát đánh thanh sắt vào đùi Đổng Hưởng Mã.
Đổng Hưởng Mã hét lên thảm thiết, lăn lộn trên đất.
“A!”
Thấy hắn như vậy, những người khác càng thêm sợ hãi không dám nói lơi nào, lùi về sau mấy bước. Có người đang gọi cho Đổng Chí Hải.
“Vừa rồi mày gọi ai là cháu trai?” Trần Minh cười, cũng không dừng lại, đánh thanh sắt vào đầu Đổng Hưởng Mã.
Đổng Hưởng Mã run rẩy: “Tao, tao là cháu trai.”
“Mày bảo ai quỳ?”
“Tao, tao quỳ.’ Đổng Hưởng Mã sợ hãi nói.
Trân Minh cười lạnh nói: “Vậy còn không mau quỳ đi?”
“Quỳ, quỳ mà!” Đổng Hưởng Mã vội vàng xoay người quỳ gối dưới chân hắn, nhìn thanh sắt kia, gã run rẩy: “Trân, anh Trần, tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa.”
“Đại nhân không chấp tiểu nhân, anh đừng chấp nhặt tôi, sau này tôi làm trâu làm ngựa cho anh có được không?”
“Được, chỉ cần mày trả lại những gì mày đã lấy của tao trước đây là được.” Trần Minh nhìn chằm chằm hắn nói: “Không nhiều lắm, hai ba trăm nghìn tệ là được.”
“Cái này, cái này… Đổng Hưởng Mã cười khổ. Gã có tiền đều đem đi ăn chơi trác táng, lấy đâu ra hai băm trăm nghìn tệ chứ?
Trân Minh lạnh lùng: “Không có? Vậy được, một bàn tay năm mươi nghìn, mày trả tao một trăm ngàn trước đi!”
“Đừng, đừng đánh gãy tay tôi!” Đổng Hưởng Mã hoảng sợ nói. Nếu gãy tay thì sau này hắn làm sao chơi cùng phụ nữ nữa?
Gã quay đầu nhìn đám người kia: “Các người còn không mau đưa tiền cho anh Trần đi!”
“Anh Đổng…”
“Kêu cái gì, các người cũng không muốn làm việc nữa sao?” Đổng Hưởng Mã mắng: “Anh trai tôi là ai, sẽ thiếu các người chút tiền đó sao?”
“Vâng, vâng!” Đám người kia không dám chần chờ nữa, lần lượt chuyển tiền cho Trần Minh.
Sau khi nhìn số tiền được chuyển vào điện thoại, tổng cộng là hai trăm bảy mười ngàn tệ, Trần Minh cong môi cười nói: “Được rồi, Đổng mập, ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ.”
“Sau này nếu mày còn dám đến trêu chọc tao, tao đảm bảo khiến mày muốn khóc cũng không được.”
“Được, anh Trần đi thong thả, tôi hứa sẽ không bao giờ trêu chọc anh nữa.” Đổng Hưởng Mã vội vàng nói.
Thấy Trần Minh ngồi lên xe điện, dần dần biến mất trong bóng đêm, vẻ mặt gã lập tức trở nên lạnh lùng u ám: “Con chó điên này, dám làm vậy với tao!”
“Không nghiền nát mày thành tro, ông đây không sống nữal”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Một chiếc Mercedes-Benz đỗ bên đường, người đàn ông còn béo hơn cả Đổng Hưởng Mã xuống xe, trầm giọng hỏi.
Đổng Hưởng Mã lập tức hét lên: “Anh ơi, cuối cùng anh cũng đến rồi! Vừa rồi thăng chó Trần Minh kia dám động tay động chân với em, còn sỉ nhục eml”
“Anh coi, nó đánh em thành như vậy, còn lấy đi của em hơn hai trăm nghìn tệ!”
“Trần Minh làm?” Sắc mặt Đổng Chí Hải có chút u ám.
“Là thăng khốn đó! Anh, anh phải báo thù cho em.”