Chương 10 Đúng vậy đó người đẹp
Nghe thấy giọng Đổng Hưởng Mã vang lên trong điện thoại, ánh mắt Trần Minh trở nên lạnh lùng.
Cái tên mập như heo này không chỉ cướp đi vị trí của hắn, còn giành hết công lao của hắn trong suốt những năm qua!
Trước kia vì gia đình, Trần Minh chỉ có thể nhịn!
Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, làm người nếu chỉ biết nhãn nhịn, không có chút bản lĩnh nào thì cuối cùng cũng chỉ có đường chết!
Đúng lúc hắn cũng đang cảm thấy khó chịu trong lòng! “Cậu ở đâu?”
“Mẹ nó, im lặng lâu như vậy, ông đây còn tưởng mày bị xe tông chết rồi chứ.” Đổng Hưởng Mã lạnh giọng nói: “Trước cửa quán bar Passion, mày mau đem mấy cái ô đến đây cho tao!”
“Được, tôi đến ngay.” Trần Minh bình thản nói, rút một thanh sắt rỉ sét bên cạnh, cầm trong tay nghĩ tới nghĩ lui.
Đổng Hưởng Mã cúp máy xong lập tức nói với mấy người phụ nữ ăn mặc hở hang bên cạnh: “Thấy không, anh đây thật sự là ông chủ lớn, cái thăng cháu trai vừa bị anh mắng tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, nhưng ở trước mặt ông đây cũng không dám đánh một cái rắm.”
“Đi theo anh, đảm bảo các chị em sẽ được ăn ngon mặc ấm.
“Đúng vậy đó người đẹp, anh Đổng của bọn tôi không phải người bình thường đâu.” Mấy người bên cạnh cũng làm cùng công ty với Trần Minh, dựa vào năng lực nịnh nọt mà ngày ngày đi theo Đổng Hưởng Mã ăn chơi, nhưng vẫn có mức lương như bình thường, thậm chí là còn nhiều hơn nhân viên bình thường!
Trong đó có một nửa công lao đều là cướp từ chỗ Trần Minh cho đủ sốt
Mấy em gái kia thấy họ nói vậy cũng có chút động lòng, nhưng vẫn nói: “Anh Đổng, để người ta nghĩ thêm đi được không?”
“Xem ra các em vẫn không tin. Được, để anh bảo tên kia diễn cho các em xem một trò hay.” Đổng Hưởng Mã cười nói với bọn họ.
Một lát sau trời đã tạnh mưa, gã ngẩng đầu liền thấy một chiếc xe điện chạy tới, quả thật là Trần Minh.
Đổng Hưởng Mã vui vẻ cười nói: “Vừa nhắc cháu trai thì cháu trai đã đến rồi. Mấy người đẹp nhìn cho kỹ nhé, anh bảo anh ta quỳ thế nào thì anh ta sẽ quỳ thế đó!”
“Thật sao?” Cô gái đẹp nhất lộ ra vẻ mong chờ.
Đổng Hưởng Mã lập tức hét lớn: “Trần Minh, mày nhanh lên đi.”
“Gấp cái gì, đến đây.” Trân Minh mặc áo mưa đi về phía gã.
Đổng Hưởng Mã khó chịu nói: “Gì cơ, mày ăn nói kiểu gì với tao đấy! Mày cũng dám nói gấp cái gì sao? Mau quỳ xuống cho ông đây!”
“Muốn tôi quỳ xuống?” Trần Minh cười.
Thấy hắn như vậy, Đổng Hưởng Mã mất hết mặt mũi, trầm giọng nói: “Mày uống nhầm thuốc à? Không phải mày quỳ, chẳng lẽ tao quỳ sao?”
“Đúng vậy, anh Đổng bảo mày quỳ thì anh quỳ đi, sao lại nói nhiều như vậy?” Đám người hầu của Đổng Hưởng Mã cũng lên tiếng.
Mấy năm gần đây bọn họ đã quen bắt nạt Trần Minh, cứ nghĩ dù thế nào hắn cũng sẽ không dám phản kháng.
Một người đàn ông vừa mập vừa lùn đi lên chỉ vào mũi Trần Minh nói: “Không thấy em gái bên cạnh sao? Mày dám khiến anh Đổng mất mặt à? Có tin hôm nay tao khiến mày không thể về nhà không!”
“Ngu ngốc!” Trần Minh mắng một câu.
Tên mập kia tức giận: “Mày nói gì? Muốn chết hả… AI”
Lời còn chưa dứt, Trần Minh đã trực tiếp nắm lấy ngón tay hắn, rắc một tiếng, ngón tay hắn lập tức bị bẻ gãy!
Cơn đau khủng khiếp lập tức lan ra khắp cơ thể, sắc mặt tên mập tái nhợt, quỳ trên mặt đất.
“Trần Minh, mày điên rồi à? Dám động tay với người của ông đây?” Đổng Hưởng Mã sửng sốt, mặt đỏ bừng, đặc biệt là vẻ mặt kỳ lạ của mấy người phụ nữ bên cạnh càng khiến gã tức giận, siết chặt nắm đấm muốn đánh Trần Minh!