Chương 1: Vô tình bắt được gian tình
“Đã muộn thế này rồi mà Đổng mập vẫn còn ở công ty sao?”
Trần Minh tăng ca viết phương án xong cũng đã chín giờ tối, đi vệ sinh xong ra ngoài, phát hiện văn phòng phó chủ tịch vẫn còn sáng đèn.
Lúc đi ngang qua văn phòng, nghe thấy một giọng nữ yếu ớt truyền ra từ bên trong, Trần Minh tò mò nhìn vào, không ngờ nhìn thấy cấp trên của mình là Liễu Mi bị phó chủ tịch mập mạp Đổng Chí Hải đè trên bàn làm việc.
“Liễu Mĩ?”
Hắn không thể ngờ rằng, Liễu Mi và Đổng Chí Hải lại có gian tình.
Lúc này, nửa thân trên của Liễu Mi gần như trần trụi, bộ ngực nặng nề bị đè lên bàn làm việc như hai nắm bột trắng như tuyết, mái tóc dài xõa tung che mất nửa gương mặt ngược lại khiến cho người phụ nữ bình thường đã xinh đẹp càng thêm quyến rũ khó tả.
Không ngờ Liễu Mi thường ngày bày ra dáng vẻ cao cao. tại thượng, thường xuyên chèn ép cấp dưới, chỉ cần sai sót một chút thôi cũng mắng chửi người khác mà lại có một khía cạnh quyến rũ như vậy.
Trần Minh theo bản năng xuất hiện phản ứng.
Mặc dù Trần Minh không có chút hảo cảm nào với Liễu Mi, nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự quá kích thích, quá ướt át, chỉ cần là đàn ông bình thường đều không thể chịu nổi.
Liễu Mi trong văn phòng thở hổn hển kêu lên: “Lần nào cũng như vậy, anh làm em đau đấy.”
Đổng Chí Hải lập tức cười ha ha: “Hết cách rồi, ông đây không chờ được nữa, chỉ một tuần không làm em mà anh đã nhớ em chết được rồi.” Lúc nói chuyện, ông ta kéo váy cô lên bên hông, thân hình mập mạp đè lên bờ mông như quả đào của Liễu Mi.
Trong văn phòng lập tức vang lên tiếng thở dốc dồn dập. “Cẩu nam nữ, gian phu dâm phụ.”
Trần Minh cảm thán, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hắn lấy điện thoại ra bấm nút quay.
“Hừ, cẩu nam nữ, không ngờ lại bị tôi bắt quả tang hai người có gian tình chứ gì?”
Cũng không phải là do Trần Minh thích nhiều chuyện, đơn giản là hai người này cũng không phải thứ tốt lành gì.
Trần Minh vốn là người làm việc rất tốt trong công ty, đứng đầu doanh thu suốt ba năm rồi được thăng chức làm trưởng phòng kinh doanh.
Không ngờ đến tuổi trung niên lại gặp tai họa từ trên trời giáng xuống, một chàng trai trẻ đột nhiên được nhận vào công ty, trực tiếp thay thế hắn ngồi vào vị trí trưởng phòng.
Lúc đầu Trần Minh còn tức giận bất bình di tìm Liễu Mi và Đổng Chí Hải, lại bị Đổng Chí Hải đưa ra đủ lý do để chèn ép. Cuối cùng hẳn phát hiện ra chàng trai kia chính là em trai của Đổng Chí Hải.
Trần Minh không cam lòng, nhưng đã đến tuổi trung niên, phải nuôi cả gia đình, còn phải trả tiền thế chấp mua nhà mua xe, sao dám từ chức chứ? Vì cuộc sống hẳn đành phải chịu đựng tất cả, nhưng cũng vì không còn làm trưởng phòng nữa, mọi người bắt đầu lạnh lùng với hẳn.
Trần Minh còn đang nhớ lại chuyện cũ thì Liễu Mi đột nhiên ngừng rên rỉ, vừa đánh Đổng Chí Hải vừa oán giận nói: “Sao anh lại nhanh vậy? Em chỉ vừa mới có cảm giác.”
“Bảo bối, hôm nay anh mệt quá, lần sau nhất định sẽ khiến em thỏa mãn.” Đổng Chí Hải hài lòng kéo quần lên, đáp một câu cho có lệ.
Liễu Mi hung hăng nhéo người đàn ông một cái: “Lần nào cũng nói vậy, anh mà còn như vậy nữa em sẽ đi tìm một người trẻ tuổi hơn.”
Trần Minh cố nhịn để không cười thành tiếng, không ngờ Đổng Chí Hải lại là một tên vô dụng, chưa đến ba phút đã buông vũ khí đầu hàng rồi.
Đáng tiếc, tuy Liễu Mi thường xuyên chèn ép hẳn, là dạng cấp trên độc ác điển hình, nhưng dáng người và dung mạo kia thật sự không thể chê vào đâu được.
Cô đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn giữ được làn da trắng. mịn như thiếu nữ, gương mặt thanh tú, dáng người cao gầy, trước sau đầy đặn, quyến rũ vô cùng.
Đặc biệt là cảnh tượng bị đè lên bàn làm việc lúc nãy, có lẽ cả đời này Trần Minh cũng không thể quên được.
Liễu Mi vừa sửa lại tóc vừa nói: “Nghe nói công ty có một vị phó chủ tịch sắp về hưu, đến lúc đó anh nhớ phải đề cử em đó”
Đổng Chí Hải sửng sốt một chút, sau đó bày ra nụ cười đạo đức giả: “Đương nhiên rồi, chúng ta có quan hệ gì chứ, chuyện này anh nhất định sẽ để ý, em yên tâm đi.” Đổng Chí Hải nói xong, uống một ngụm nước rồi xoay người đi ra cửa: “Anh đi trước đây.”
Trần Minh vội nấp phía sau tủ, đồng thời tắt điện thoại.
Tiếng đóng cửa vang lên, Liễu Mi mới lộ ra vẻ chán ghét và bất đắc dĩ, cô nhanh chóng mặc quần áo vào rồi dùng khăn ướt lau sạch.
Trần Minh nhân cơ hội này lặng lẽ bước ra khỏi tủ, rón rén rời khỏi công ty.
Hắn đi tới dưới lầu, thấy Đổng Chí Hải vừa mới lái xe đi, Trần Minh lấy điện thoại ra thưởng thức kiệt tác của mình lần nữa, sau đó mới hài lòng cất nó đi, ngồi lên xe điện về nhà.
Trong lòng nghĩ thầm, nằm được chuôi của hai người này rồi, sau này ở công ty chắc chắn sẽ dễ sống hơn rất nhiều, nói không chừng còn có cơ hội đông sơn tái khởi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Trần Minh bỗng nhiên tốt lên, trong lòng cũng nóng bừng bừng, muốn về nhà tìm vợ “ăn mừng” một chút, trút hết lửa nóng vừa rồi bị Liễu Mi đốt lên.