Chương 60 - Hôn lễ
Ngày lành đã đến, Yên Chi lại phải khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ chói.
Cưới thêm trắc quận phu, phải di chuyển qua lại để rước tân lang về phủ
nữa. Nghe bảo cô sẽ được vén khăn trùm đầu của nam nhân.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, cô chỉ việc leo lên lưng ngựa khởi hành đến Chu
phủ rước tân lang về. Yên Chi không biết từ bao giờ mình lại có thể cưỡi được một con ngựa. Có lẽ đều nhờ vào hào quang nhân vật chính. Hay nói
cách khác là cô đang dần bị đồng hoá thành Hồ Tiểu Điệp nên tự dưng trở
nên giỏi giang thế này đây.
Đến trước cửa Chu phủ, tạm thời chỉ
có mẫu thân tân lang ở đây để làm lễ thành hôn thôi. Tội nghiệp cho
Quách tướng quân, chắc đang ở ngoài biên cương mong ngóng trở về để nhìn thấy con trai mình được người ta rước đi lắm.
Yên Chi leo xuống ngựa, đứng trước cửa lớn đợi tân lang ra. Kiệu hoa được khiêng đến, Nan tướng quân dáng người cao ráo, đầu trùm khăn đỏ đi từ trong phủ bước
tới trước mặt cô.
Quận chúa nuốt nước bọt, có chút e dè trước
một nam nhân cao to thế này. Gã còn cao hơn Bình Ngọc nữa. Cao hơn tất
cả những nam nhân cô từng gặp qua. Lúc trước có chạm mặt ở yến tiệc,
nhưng Yên Chi cũng không có đứng gần như vậy để so chiều cao. Nói thẳng
ra là cô không mảy may đến gã, giờ để ý rồi mới thấy.
Không
những cao mà vai lưng, body to chắc cũng phải gấp ba lần quận chúa luôn
ấy. Yên Chi hơi sợ sệt đưa tay ra đỡ gã đến bên chiếc kiệu hoa.
Khoảnh khắc gã đưa tay cho cô nắm lấy, Yên Chi trợn tròn mắt kinh hồn bạt vía
vì bàn tay to bự, ngón nào ngón nấy đều dài như cây thước kẻ. Da thịt
bàn tay hai người mới chạm nhẹ nhau một chút thôi, Yên Chi đã co rúm lại không dám có ý nghĩ làm càn nữa. Đỡ tân lang mới của mình đi gần đến
kiệu, gã lại đột nhiên nhỏ giọng lên tiếng hỏi:
– Có đau không?
Một giọng nói rất trầm. Còn trầm hơn cả giọng của Bình Ngọc nữa. Đích quận
phu là giọng nói trầm ấm nam tính dịu dàng, nghe rất hiền hậu. Nhưng gã, giọng nói ồm ồm cất lên cứ như giang hồ hóc búa vậy. Thật đáng sợ.
– Đau gì chứ? – Cô lúng túng hỏi lại.
– Thế thì tốt.
Đến chỗ này, cô buông tay gã ra rồi vén màn cho tân lang bước vào trong
kiệu hoa. Màn rước dâu đơn giản đã xong xuôi hết cả rồi. Giờ chỉ việc
khởi kiệu về Hồ quận phủ rồi bái đường thành thân thôi.
Khung
cảnh đông đúc nhộn nhịp này thật quen mắt, tiếng kèn chiêng vang lên
thật chói tai. Nhớ lúc cô thành thân với vương tử Bình Ngọc cũng như
vậy. Chỉ khác là, gia nhân đi theo nhiều hơn, lễ vật chuẩn bị cũng kĩ
lưỡng và đặc biệt quý giá hơn. Đúng rồi, đây chỉ là cưới thêm trắc phu
thôi, chứ có phải cưới đích phu đâu mà làm lớn.
Đoạn đường này
thật là ngắn. Mới đó mà lại về đây rồi. Trước cửa Hồ quận phủ lại bắt
đầu náo nhiệt. Yên Chi mệt mỏi leo xuống ngựa đi đến đá vào kiệu hoa rồi vén màn dẫn tân lang vào trong.
Bệ hạ là người ban hôn nên cũng có mặt ở đây. Cha nữ chính ngồi ngay bên cạnh, cười vui vẻ nhìn con gái mình bái đường thành thân với nam nhân khác không phải Bình Ngọc.
Mọi thứ đều diễn ra rất nhanh chóng. Sau khi bái đường xong, trắc quận phu
còn phải đến chỗ của vương tử Bình Ngọc mà thỉnh an nữa. Thỉnh an xong
thì chỉ việc trở về phòng đợi cô đến động phòng hoa chúc thôi.
Thời gian của ngày hôm nay trôi qua nhanh thật. Hai hôn lễ trong năm của cô
đều diễn ra rất chóng vánh. Phải nói như cưới gấp vì lỡ ăn cơm trước
kẻng vậy. Tính toán lại mới thấy, cô chỉ mới thành thân có hơn một tuần
thôi, giờ lại cưới thêm người nữa.
Yên Chi cứ đi đi lại lại như vậy trong chính căn phòng của mình rồi suy nghĩ.
– Hôm nay là ngày mấy rồi mình còn không biết nữa. Lúc thành thân với
Bình Ngọc là giữa tháng ba, giờ hình như là cuối tháng ba rồi. Mình đúng là kẻ lăng nhăng háo sắc mà! Ấy vậy đi trên phố chẳng nghe ai mắng mình hết!
– Quận chúa, trắc quận phu đã ngồi ở trong phòng chờ người rồi đấy ạ. – A Manh đi theo sau cô mà nhắc nhở.
– Kệ hắn. Ta không muốn đến chỗ hắn chút nào! Nhìn tên đó to con như vậy, hắn có thể sẽ đè chết ta đó!
– Quận chúa, sao trắc quận phu dám làm vậy được ạ. Người hãy mau đến đó
đi. – Hoàng Ân ghé sát tai cô nỏi nhỏ. – Bệ hạ có phái người đến xem xét đấy ạ.
– Gì chứ? – Cô kinh ngạc nhìn trái nhìn phải.
Hoàng Ân và A Manh thì cùng nhau gật đầu. Yên Chi bất lực đành phải đi đến
đó. Nghĩ lại thì, cũng không nên bỏ tân lang một mình trong ngày đại hôn thế này.
Lúc mới rời khỏi phòng mình, cô đi nhanh lắm, nhưng
khi gần đến chỗ của gã, cô bỗng dưng bước chậm lại. Phải lấy rất nhiều
dũng khí cô mới có thể đi đến được trước cửa phòng tân hôn, nhưng vẫn
không có can đảm để mở cửa bước vào. Bỗng từ bên trong phát ra một giọng nói đáng sợ:
– Trăng đã lên rồi, sao quận chúa còn chưa chịu vào nữa?
Nghe đến đây, cô nuốt nước bọt đẩy nhẹ cửa từ tốn bước vào trong. Yên Chi
hít một hơi thật sâu rồi đóng cửa phòng lại, từ từ tiến đến gần giường.
Gã ngồi đó, khăn trùm đầu vẫn chưa được vén lên. Yên Chi lặng lẽ dùng cây gậy đã được chuẩn bị sẵn để vén khăn trùm lên.
Sau chiếc khăn màu đỏ chói kia, là một gương mặt tuyệt sắc nam nhân. Nhưng
thay vì thấy rung động trước vẻ ngoài anh tuấn của gã, cô lại nhanh
chóng cầm hai ly rượu giao bôi lên tự mình uống.
Nan tướng quân không hề ngạc nhiên trước hành động kì lạ này của quận chúa, ngược lại còn nhìn cô chằm chằm.
Yên Chi càng ngày càng bối rối, sau khi tự uống rượu một mình liền ngồi lên giường, ngồi ngay bên cạnh hắn rồi cất giọng:
– Ban nãy ngươi hỏi ta có đau không là có ý gì?
– Tay nàng nhỏ như vậy, ta sợ sẽ làm nàng đau. – Gã nhìn chăm chú vào đôi tay nhỏ bé mỏng manh của cô.
– Các thiếp thất của ta đều xưng phu tế, gọi ta là quận chúa.
– Nhưng ta không phải thiếp thất của nàng, ta cũng là phu quân của nàng. Vả lại, ta lớn hơn nàng bảy tuổi.
– Được rồi. Chắc ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.