Chương 83: Khó
– Hoàng hậu, để nô tài thay y phục cho người. – Tên thái đã đứng bên cạnh sẵn chỉ đợi hắn thức giấc để hầu hạ.
– Bệ hạ đâu?
– Bệ hạ đang ở bên kia chải tóc, chuẩn bị thượng triều ạ.
– Ta biết rồi.
Lý hoàng hậu nhanh chân đi đến chỗ bàn trang điểm của cô. Hắn đến gần rồi ra ám thị bảo đám nô tài lui xuống hết, tự mình cầm lấy chiếc lược, thay A Manh chải tóc cho cô.
Trong gương hình ảnh xinh đẹp của hai người được phản chiếu lại thật rõ nét làm sao. Quả nhiên là nam thanh nữ tú. Tiểu Điệp nhìn thấy hoàng hậu đang chải tóc cho mình, cũng không có bất kì phản ứng ngạc nhiên nào.
– Sao lại thức dậy rồi?
– Ta cũng nên dậy sớm để còn gặp mặt các phi tần nữa.
– Tối qua ngủ có ngon không?
Câu hỏi từ miệng Tiểu Điệp nghe thì cũng bình thường thôi, nhưng Bình Ngọc lại trả lời bằng phản ứng khiến ai đó phải đỏ ửng mặt.
– Nhờ bệ hạ mà phu tế ngủ rất ngon ạ. – Hắn ghé sát vào tai cô rồi thì thầm.
Cô cười gượng gạo vì ngại ngùng. Tối qua, thật sự khá đặc biệt đối với cả hai người. Chuyện hôm hội trại với Thừa Lãng, cô chẳng nhớ gì hết. Nên đêm hôm qua có thể nói là “lần đầu”, “lãng mạn”, “khó quên”.
– Hoàng hậu ngủ ngon là tốt rồi. Trẫm còn phải lên thượng triều nữa, nên không thể ở đây lâu được.
– Phu tế đã hiểu. Bệ hạ yên tâm, ta sẽ chải tóc cho bệ hạ thật nhanh nhưng cũng thật tỉ mỉ.
– Ừm.
Cô không biết là Bình Ngọc còn có thể búi tóc cài trâm cho vua đấy. Mà lần đầu tiên được nam nhân chải tóc cho thế này, khiến lòng Tiểu Điệp bỗng dưng gợn sóng.
Hai người cứ tình thương mến thương, tình chàng ý thiếp cho đến khi đầu tóc, y phục của Hồ Chính Vương đã đâu vào đấy.
Cũng đến giờ thượng triều rồi, Tiểu Điệp rất nhanh đã được đám nô tài hộ giá đến điện chính.
Như hôm qua, cùng các quan lại bàn bạc đến trưa, sau lúc đó Tiểu Điệp mới có thể quay trở về Thanh Thiên cung của mình. Nằm trên long sàn, nhìn lên trần nhà được điêu khắc thật tinh xảo thì Tiểu Điệp bỗng nhớ đến thái thượng hoàng đế. Ngài ấy cũng từng nằm trên chỗ này mà nói chuyện với cô. Giờ thì, vị cựu nữ đế ấy đang ở trong Tỉ Hy cung, còn các hậu phi thì được sắp xếp cho vào cung cũ dành cho thái hậu và thái phi.
Mấy nay bận bịu triều chính nên cô vẫn chưa thăm họ được. Giờ cũng nên đi tỏ lòng kính trọng rồi.
Nghĩ xong, Tiểu Điệp ngồi dậy định rời đi thì bụng bỗng kêu đau. Sản phụ đang mang thai mấy tháng đầu sợ nhất là điều này. Các nô tài đứng bên cạnh thấy bệ hạ mặt mày tái mét, tay còn ôm bụng thì liền gấp gáp gọi thái y đến.
Họ dìu cô lên giường nằm nghỉ, cố gắng làm tất cả mọi việc để giúp cô thấy giảm đau. Một lúc sau, không chỉ có thái y đến, mà cả thái thượng hoàng cho đến thái hậu, thái phi, hoàng hậu, phi tử của cô đều đến đây lo lắng sốt sắng.
Tiểu Điệp nằm nhăn nhó mặt mày trên giường. Còn mọi người thì ngồi xếp hàng dài từ trong phòng ra đến ngoài cửa để xem cô thế nào. Thái y nhanh chóng bắt mạch chuẩn bệnh, ông ta nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng:
– Bẩm bệ hạ, thái thượng hoàng, thái hậu, hoàng hậu và các vị chủ tử khác. Long thai trong bụng của bệ hạ hiện giờ đang rất yếu. Nguyên nhân đau bụng có thể là do bệ hạ làm việc quá sức, ăn uống không đúng bữa, tâm trạng không tốt nên mới dẫn đến việc này.
– Vậy phải làm sao? Bệ hạ là thai đầu. Không thể có gì sai sót được! – Thái thượng hoàng sốt ruột.
– Chuyện này… thật sự rất khó nói. Thứ cho thần nói thẳng. Long thai e là khó giữ được.
Bọn họ nghe xong, ai nấy đều nhìn nhau hoảng loạn chẳng biết nên làm gì nữa. Trong khi Tiểu Điệp nằm trên giường, sắc mặt đã đỡ hơn nhiều rồi, không một chút lo lắng, ánh mắt lại vô hồn mà đưa tay sờ bụng mình.
Đứa bé này, ngay từ ban đầu cô đã không cầu. Giờ không giữ được nữa, cô cũng không cưỡng. Tất cả, cứ thuận theo tác giả đi.
– Thái y, ông cứ làm hết những gì có thể làm đi. – Tiểu Điệp bỗng lên tiếng.
– Bệ hạ đỡ đau bụng rồi sao ạ? Vậy… Thần xin phép đi sắc thuốc cho bệ hạ! Thần cáo lui! – Thái y gấp gáp rời đi.
Sau khi thái y lui ra, thái thượng hoàng đã liền đi đến bên cạnh giường, hỏi han cô đủ điều:
– Con sao rồi? Còn đau nữa không?
– Thái thượng hoàng, đứa bé này mất thì sau này vẫn còn đứa khác nữa mà. – Tiểu Điệp nắm lấy tay thái thượng hoàng.
– Bệ hạ, con thật sự… – Lý thái thượng hoàng nhìn cô bằng ánh mắt đầy xót xa.
– Con không muốn đứa bé này. – Cô nhìn thẳng vào mắt bà ấy.
– Vì sao con lại chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ con không thích cha đứa bé nên mới nói thế?
Thấy cô im lặng không nói, thái thượng hoàng cũng tự hiểu mình đã đoán trúng rồi, bèn tiếp tục lên tiếng:
– Ta cũng từng vì không thích một vài vị phi tần của mình nên mới cho họ uống thuốc tránh thai. Quả thật, không phải sản phụ nào mang thai cũng đều cảm thấy vui mừng. Nếu lỡ có thai với người mình không thích, thậm chí là ghét thì cái cảm giác đó rất kinh khủng! Nhưng Tiểu Điệp, ta vẫn muốn con suy nghĩ lại.
– Con… không biết nữa. Nếu giữ được thì con sẽ sinh nó ra. Không giữ được thì thôi vậy.
– Ta hiểu rồi. Con nghỉ ngơi đi.
– Vâng.
Thái thượng hoàng vừa dứt câu, cô đã vội nằm xoay người lại, dường như không muốn tiếp chuyện với ai nữa. Bà ấy thở dài tự hiểu rồi quay sang nhìn mọi người, lắc đầu ra ám thị muốn tất cả lui ra hết.
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ ấy cứ đồng đều đồng đều rồi một lúc sau cô không còn nghe thấy nữa. Tiểu Điệp biết giờ trong phòng chỉ còn lại một mình mình rồi. Cảm xúc cứ thế nào ấy, không buồn cũng không vui. Thật sáo rỗng làm sao.