Chương 72: Chiến tranh
Một tên lính gấp rút chạy vào trại chỉ huy, tay chân run rẩy quỳ xuống thưa chuyện với Dương tướng quân vừa mới chợp mắt được một chút. Mặt trời vừa mới lên thôi mà đã nghe đủ thứ âm thanh điếc tai rồi.
– Bẩm tướng quân! Thuộc hạ đang đi tuần tra thì từ đâu ra hàng ngàn hàng vạn mũi tên lửa bắn vào doanh trại của chúng ta! Quân ta hiện đang tổn thất nặng nề… tướng quân…
– Thái tử điện hạ đâu rồi? – Dương tướng quân đứng phắt dậy đi nhanh ra khỏi lều trại.
– Thái tử… Thái tử hiện đang ở bên ngoài.
– Được rồi. Mau tập hợp lực lượng đi theo ta!
– Vâng!
Dương tướng quân rút thanh kiếm trong tay mình ra, gấp gáp dẫn quân tập hợp lại đứng trước cổng thành cùng tam hoàng tử. Ba con tin cũng được đưa đến đây.
Khung cảnh này thật hoành tráng làm sao. Nhị công chúa cùng thái nữ mặc áo giáp, đứng thủ thế trên thành trì cao lớn kia. Xung quanh họ là hàng trăm cung thủ đang giương cung vào thế chuẩn bị. Tam hoàng tử cùng Dương tướng quân thì đứng ở dưới, phía trước là ba con tin đắt giá, phía sau là hàng vạn binh sĩ của Tiểu Tiệp Quốc.
Bọn họ từng là bạn bè tri kỉ chơi chung với nhau từ nhỏ, giờ đây lại có thể dễ dàng trở mặt chỉ vì hai chữ “quyền lực”.
Hai bên đều nhìn nhau chăm chú, chẳng có ai là đang tỏ vẻ sợ hãi trước kẻ địch của mình cả. Thái nữ nhìn tam hoàng tử đầy căm phẫn, đứng trên thành trì mà giơ kiếm ra, hét lớn:
– Lý Gia Mộc! Mau đầu hàng đi! Mẫu đế đã ngự giá thân chinh đến Tiểu Tiệp Quốc lấy đầu của quân vương rồi! Không còn chi viện nữa đâu!
– Dựa vào đâu mà ta phải đầu hàng? Trong khi trong tay đang giữ ba nhân vật tầm cỡ của triều đình chứ? Mau mở cổng thành ra! Bằng không ta sẽ chém đầu của Hồ Tiểu Điệp!
Tam hoàng tử không hề kiêng dè gì liền dí sát thanh kiếm sắt bén kia lên cổ của Yên Chi. Cô lúc này hoảng đến độ sốc không nói được lời nào. Lý Gia Mộc sẽ không giết cô thật đấy chứ?
Hai vị công chúa im lặng quan sát một lúc rồi mới hạ lệnh.
– Mở cổng thành!
Đợi một lúc, cổng thành dần dần được mở ra. Bên trong vắng vẻ, chẳng có lấy một bóng người. Vì sợ có mai phục, tam hoàng tử liền tóm chặt lấy Yên Chi, bắt cô đi theo mình vào trong, kiếm vẫn dí sát vào cổ.
Quân của Tiểu Tiệp Quốc dần dần tiến vào kinh thành. Nhị công chúa cùng thái nữ ban nãy còn đứng trên lầu mà giờ đã biến đâu mất. Bỗng hàng ngàn mũi tên bắn xuống, binh sĩ bị trọng thương nặng nề.
Nhân lúc hỗn loạn, Mộc Nan đã tự cởi trói từ bao giờ, nhanh như một cơn gió mà cướp quận chúa từ tay tam hoàng tử. Bình Ngọc cũng tự cỏi trói cho mình rồi cầm kiếm lên bắt đầu chiến đấu anh dũng như tướng quân ở trên sa trường.
Tam hoàng tử nhíu mày định đuổi theo thì bị thái nữ chặn lại. Tỷ ta liên tục giương kiếm ra đánh toàn mấy chiêu chí mạng. Dương tướng quân nhanh chóng chạy lại giúp đỡ thì bị nhị công chúa chém cho mấy nhát.
– Đối thủ của ngươi là ta!
– Một nữ nhân thì có thể làm gì chứ? – Dương tướng quân vẫn còn mạnh miệng, dù đang bị nhị công chúa đánh dồn dập.
– Tiểu Tiệp Quốc hết người rồi hay sao mà lại phái một tên nhóc con như ngươi đến chứ?
– Mau câm miệng!
Binh lính hai bên đâm chém nhau liên tục. Cảnh tượng thật hãi hùng. Máu tươi bắn tung tóe. Chu Mộc Nan đã nhanh chóng đưa quận chúa lên trên thành trì, cởi trói cho cô, rồi để cô đứng đó nhìn mọi người chém giết nhau. Yên Chi thấy Bình Ngọc đang ra sức giết người ở bên dưới mà không khỏi kinh hãi.
– Bình Ngọc! Bình Ngọc đang ở dưới đó! – Cô hét lên.
– Quận chúa! Nàng tốt nhất nên ở yên đây! Cứ để thái nữ, nhị công chúa và đích quận phu giải quyết mấy tên này đi! – Mộc Nan sợ cô sẽ trốn xuống đó liền ôm chặt lấy.
– Sao ngươi không giúp họ?
– Nhiệm vụ của ta là bảo vệ quận chúa. Nếu ta rời đi thì nàng sẽ gặp nguy hiểm!
– Thái nữ không phải chẳng còn nhiều thời gian nữa sao? Ngươi lại để cô ấy đấu với tam hoàng tử.
– Dù thái nữ có là người sắp chết, nhưng ngài ấy vẫn có thể đánh thắng tam hoàng tử. Quận chúa xin nàng hãy yên tâm ở đây chờ đi!
– Buông ta ra! Bình ngọc! Gia Hinh! Gia Kỳ! Hai người nhất định phải thắng đấy!
Yên Chi đứng ở trên đó không ngừng la hét cổ vũ. Bình Ngọc cùng hai vị công chúa nghe thấy mà trong lòng không khỏi vui mừng. Tinh thần chiến đấu của họ càng trở nên hừng hực hơn.
Nhị công chúa và thái nữ rất nhanh đã có thể đánh bay kiếm của đối thủ. Không cần vong vo tam quốc, Lý Gia Kỳ lập tức kết liễu mạng sống của Dương Kha. Nhưng thái nữ thì khác, tỷ ấy không nỡ giết người đệ đệ ruột của mình.
Mà sắc mặt của thái nữ cũng đang không ổn rồi, Lý Gia Hinh nhanh chóng ngã khụy xuống, miệng liên tục ho ra máu. Nhị công chúa nghe thấy lập tức chạy đến đỡ tỷ tỷ mình.
– Đại tỷ! Tỷ… – Gia Kỳ vẻ mặt sốt sắng.
– Ta… ta đã đến giới hạn rồi. Ta thật sự không thở nổi nữa… – Gia Hinh nhăn mặt.
– Đại tỷ!
– Chuyện này… đành giao lại cho muội… – Thái nữ nhắm mắt lại, cơ thể không nhúc nhích gì nữa.
– Đại tỷ… – Tam hoàng tử đang bị thương nặng, nhưng vẫn cố lên tiếng.
– Câm miệng đi thằng nhóc thối tha kia! Đừng tưởng ta không biết chính ngươi năm đó đã hãm hại tỷ ấy! – Nhị công chúa hai mắt đỏ hoe, cố gắng lay mạnh người của thái nữ.
– Không phải ta… mà là do Ngô Thư Giang làm! Tiểu Tiệp Quốc nhiều thần tử như vậy sao tỷ cứ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta? Bọn họ có thể mượn danh ta làm mà! – Tam hoàng tử nhăn mày ôm chặt lấy vết thương ngay vai mình.
– Dù có nói gì đi nữa thì ngươi đã tạo phản rồi còn gì? Kính quý phi cũng sẽ không thoát khỏi liên can đâu!
– Phụ phi… không biết gì cả… Ông ấy là kẻ ngốc… Ta làm vậy tất cả đều vì lê dân bá tánh ở Tiểu Tiệp Quốc! Bọn họ cần một vị vua mới… Ta… Khụ khụ! – Tam hoàng tử nước mắt lưng tròng, nói trong đau đớn nghẹn ngào.
– Đại tỷ! Đại tỷ mau tỉnh dậy đi! Đừng có mà giỡn mặt! Ban nãy còn đánh hay lắm mà? Sao đột nhiên lại không còn cử động thế này! Tự nhiên mới nói có mấy câu rồi nhắm mắt là sao chứ?
Nhị công chúa không quan tâm đến tam hoàng tử nữa, chỉ lo lắng cho đại tỷ của mình mà chẳng để ý đằng sau một tên lính quèn đang tiến sát lại định phục kích.
Bỗng một âm thanh như tiếng dao đâm vang lên phía sau Lý Gia Kỳ. Lúc này cả bọn mới tá hoả quay lại nhìn. Quận chúa chạy xuống đây từ bao giờ, cô đã đỡ nhát đâm cho nhị công chúa.