Chương 70: Khởi hành
– Bệ hạ đang tính làm gì vậy? Sao ngài không cứu những người dân vô tội kia? – Yên Chi bức xúc.
– Không kịp. Bọn chúng xử lí nhanh quá.
– Thế người dân ở chỗ của Bình Ngọc thì sao?
– Ta cũng không rõ chỗ đó sẽ thế nào.
– Chẳng phải ngươi bảo tất cả đều nằm trong dự tính của bệ hạ sao?
– Lúc bệ hạ biết thì cũng muộn một bước rồi. Cuối cùng đành phải nương theo bọn chúng, cho bọn chúng ra oai một chút… Nàng nghĩ mọi chuyện đơn giản lắm sao? – Mộc Nan giọng nói không nhỏ không to, nhưng lại có phần trách móc và tức giận trong đó.
– Đều tại ta vô dụng. Ta đã không giúp được gì còn trách móc bệ hạ.
– Nàng không hề sai. Ban nãy ta nói cũng không đúng lắm. Lúc ngài cử chúng ta đến đây thì kế hoạch của ngài mới bắt đầu thôi. Còn những thứ trước đó, bệ hạ trở tay không kịp.
Yên Chi im lặng, cô bỏ cái bánh bao mới cắn được một miếng đó xuống rồi ngồi bắt đầu ngẫm nghĩ lại. Chiến tranh, ắt sẽ có người phải hy sinh. Bệ hạ dù thông minh đến mức nào, nhưng chỉ cần tác giả muốn thì vẫn có thể biến bệ hạ trở thành kẻ ngu ngốc thôi. Nhân vật chính thì đã sao? Vẫn chưa chắc đã hữu dụng.
– Ta biết nó khó nuốt. Nhưng nàng hãy ăn hết đi. – Mộc Nan nhắc nhở cô.
Yên Chi hai mắt bỗng rưng rưng, mặt mếu máo nghe lời gã rồi cố dồn hết cái bánh đó vào trong miệng. Cô không thể nào tưởng tượng được cái cảnh người dân bị giết hại rồi đem thiêu chung với thảo dược như vậy. Bọn họ đều đã chết hết rồi à? Còn lão bà đó thì sao? Chỗ của Bình Ngọc giờ có ổn không?
Mộc Nan đau lòng đưa tay lau đi những vệt nước mắt của cô. Ánh mắt dịu dàng ân cần mà đối đãi.
– Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Từ từ, đừng để nghẹn.
Yên Chi cố gắng nuốt hết cái bánh đó. Hai mắt lấp lánh đến đáng thương nhìn Mộc Nan.
– Trở về ngươi dạy ta võ công được không?
– Không được.
– Tại sao?
– Cơ thể quận chúa yếu ớt như vậy, dù có học cũng chẳng đến đâu.
– Ngươi…
Mộc Nan ôm lấy cô vào lòng, không ngừng dùng đôi tay to lớn của mình để vuốt ve tấm lưng mỏng manh đó của cô.
– Ta đùa thôi. Nam nhân sinh ra là để bảo vệ nữ nhân mà. Sao ta có thể để cho nàng gặp nguy hiểm được.
– Thế ngươi có thể nói cho ta biết bệ hạ đang tính làm gì không?
– Ta cũng không rõ bệ hạ muốn làm gì. Nhưng ta tin ngài ấy.
Yên Chi im lặng không khóc nữa. Những lúc như thế này mà gã còn biết chọc cho cô cười nữa. Thế mà ban nãy hùng hổ khẳng định với tên giặc kia ghê lắm. Còn tưởng là gã biết rõ từng đường đi nước bước của thánh thượng chứ.
…
Trời dần vào khuya, nhưng tiếng bước chân hành quân canh gác ở bên ngoài vẫn cứ vang vảnh bên tai. Cứ như cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau.
Hôm qua hai người cứ như vậy mà ôm nhau ngủ cả buổi tối rồi. Mới sáng sớm tinh mơ, còn chưa kịp tỉnh dậy thì đã nghe tiếng lách cách mở cửa. Vài tên lính bước vào trong tách hai người rời khỏi nhau, sau đó lôi ra bên ngoài, quỳ xuống trước mặt Dương tướng quân.
– Toàn quân chuẩn bị xuất quân! Đưa bọn họ lên xe đến kinh thành cho ta!
– Tuân lệnh!
Hai người cứ vậy mà bị đưa vào trong chiếc lồng sắt. Bọn chúng tập hợp lại, binh lính đông như kiến, ai ai cũng đều mặc áo giáp sắt cầm vũ khí bước tiến bước chắc, làm ra hùng hồn để lấy tinh thần chiến đấu.
Yên Chi cùng Mộc Nan chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong lồng sắt để bọn giặc đưa mình đi theo. Đoàn quân không nhanh không chậm rời khỏi ngọn núi này. Nghĩ đến Bình Ngọc ở cạnh ngay bên tam hoàng tử mà cô không khỏi lo lắng.
– Bọn chúng bắt đầu di chuyển rồi. Vậy Bình Ngọc…
– Đội quân của tam hoàng tử chắc cũng đang di chuyển đến kinh thành. Con tin của hắn hiển nhiên sẽ là vương tử. Quận chúa đừng lo quá, chúng ta mà chết thì hắn cũng chẳng còn đường sống đâu.
– Ta còn tưởng ngươi đến đây sẽ anh dũng huy hoàng lắm chứ.
– Vẫn chưa đến lúc.
Yên Chi nhìn gã rồi thở dài, mệt mỏi nhìn ra bên ngoài. Hôm nay trời trông đẹp quá, không giống như sắp có đại nạn gì lớn. Bình minh mới lên lại càng đẹp hơn, vậy mà những người ở đây, chẳng còn ai có tâm trạng để ngắm nhìn nó nữa.
Bỗng nhớ đến vài giai điệu bi đát nào đó, quận chúa bắt đầu cất giọng hát vu vơ trên đường đi. Giọng hát của cô ngày càng lớn, giai điệu và cả lời ca đều có phần thảm thiết. Vừa nghe là biết Yên Chi đang muốn làm nhiễu loạn lòng người.
Một tên lính đang cưỡi ngựa không chịu nổi nữa liền tiến lên báo cáo với Dương tướng quân:
– Tướng quân, quận chúa cứ hát nghe thảm thương như vậy thì…
– Mặc kệ đi. Nàng ta cũng đâu thể hát mãi được. Hát khô cả cổ họng thì tự khắc sẽ ngậm miệng lại thôi.
– Vâng.
Tên lính đó cưỡi ngựa đi lùi lại để đi sau tướng quân. Đoàn quân cứ tiếp tục như vậy cho đến hơn giữa trưa, trời nắng chang chang, Yên Chi cuối cùng cũng không hát nữa, im lặng dưỡng sức vì bị thiếu nước.
Mộc Nan dùng cơ thể to lớn của mình để che nắng gắt cho cô, nhưng quận chúa vốn cơ thể trời sinh đã yếu ớt, lại còn đang bị mất nước trầm trọng, hiển nhiên không chịu được mà ngất đi.
Nhìn cô mê man bất tỉnh nằm trong vòng tay của mình, Mộc Nan bất chấp là quân địch liền hét lớn ra lệnh:
– Mau mang nước cho quận chúa! Quận chúa mà chết thì các ngươi cũng đừng hòng sống nổi!
Gã la to đến nổi, Dương tướng quân đang đi dẫn trước còn nghe thấy. Mộc Nan nói đúng, con tin mà chết thì kế hoạch sẽ bị đổ vỡ hết.
– Mang nước đến cho chúng. – Dương tướng quân đưa bình chứa nước cho một tên lính.
– Dạ.
Nước nhanh chóng được đem đến tay của Mộc Nan. Gã nhanh chóng hớp một ngụm nhỏ rồi bón từ từ cho Yên Chi uống. Cảnh này bị nhiều tên lính khác nhìn thấy. Chúng không ngờ đang đi đánh trận mà vẫn còn được ăn cơm chó nữa.
Đi thêm một chút nữa là vào rừng sâu mát mẻ rồi. Ở đây có một con suối, bọn giặc tận dụng chỗ này để nghỉ ngơi một lát.
Bóng râm thoáng mát, còn được Mộc Nan bón nước cho nên Yên Chi từ từ tỉnh táo lại hơn. Nhìn ngó xung quanh, thấy bọn họ đều ngồi xuống rã rời hết cả rồi, cô mới an tâm được phần nào.
– Nàng tỉnh rồi sao?
– Ta vừa mới hôn mê ư? Xin lỗi nhé, ta không hiểu sao mình lại yếu đuối đến vậy. – Giọng cô khàn khàn.
– Không phải lỗi của nàng. Nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi đi.
– Bị nhốt thế này mà hai người còn tình chàng ý thiếp được sao? – Dương tướng quân bước đến nói móc.
– Sao thế? Ngươi đang ghen tị với ta à? – Mộc Nan cười khinh.
– Ghen tị? Sao ta phải ghen tị với kẻ đang bị bắt nhốt như ngươi? Thật nhục nhã làm sao, đường đường là tướng quân anh dũng của nước Phù Hoa Quốc mà giờ lại thành ra thế này đây.
– Thật đáng thương làm sao, là tướng quân trẻ tuổi nhất nhất Tiểu Tiệp Quốc mà lại có ý định cướp thê tử người khác.
– Ai cướp thê tử của ngươi chứ? – Cậu ta tức giận.
– Hôm qua ngươi vốn dĩ chẳng cần phải nói mấy lời thừa thãi đó. Cứ bắt bọn ta là xong chứ gì. Đừng tưởng ta không biết ngươi cũng có ý với nàng ấy.
Dương tướng quân cười khẩy, ánh mắt viên đạn nhìn hai người họ đang ôm ấp nhau mà trong lòng không khỏi căm phẫn.
– Quận chúa phu thiếp nhiều như vậy, ta không dám chen vào thêm. – Nói xong cậu ta liền quay sang các binh sĩ. – Tiếp tục lên đường!