Chương 55: Ngất
– Ta không phát hiện huynh có vấn đề gì.
– Vì ta vẫn đang khỏe mạnh mà.
Yên Chi nhíu mày.
– Phải rồi, Tri tướng quân. Ta sẽ xem bệnh cho Tri tướng quân.
Cô lật đật chạy ra ngoài, Bình Ngọc ở trong này chỉ biết thở dài. Nhưng mới đi được mấy bước, chưa kịp đi tìm Tri tướng quân cô lại chợt nhớ ra một vài chuyện.
– Mình là sinh viên năm cuối học ngôn ngữ Hàn Quốc mà nhỉ? Mình có thể nói được tiếng Hàn. Đầu tiên là lời chào… Lời chào… – Cô đứng giữa sân, hai tay để trước ngực, chớp mắt, ngẩn người ra. – Lời chào… Mình rõ ràng… Sao tự dưng lại quên mất rồi? Nhưng mình vẫn nói được tiếng anh mà? Hello có nghĩa là…
Cô bỗng khựng lại. Trong đầu Yên Chi lúc này là một mớ hỗn độn. Cô chẳng nhớ gì cả. Một câu đơn giản về tiếng Hàn cũng không nhớ. Tiếng Anh Yên Chi lâu lâu vẫn dùng đến, lâu lâu còn hay nói với mọi người “Ok”, “Oh my god”,… Nhưng tại sao giờ cô lại không nhớ nghĩa của nó. Thiết nghĩ, chỉ cần mình nói được vài câu tiếng Hàn, gợi nhắc đến những kí ức xưa cũ, đã đủ chứng minh mình vẫn luôn là Hồ Yên Chi. Mà giờ xem ra…
– Đây rõ ràng là mấy câu đơn giản. Mình… Hồ Yên Chi. – Cô bắt đầu run sợ. – Không đâu, bình tĩnh nào. Ở trong truyện tranh lâu quá mình đã bị thế giới này đồng hoá rồi. Chắc chắn là vậy! Nữ chính bị mình chiếm xác nên thế giới này đang cố gắng biến mình trở thành Hồ Tiểu Điệp để cốt truyện quay về đúng quỹ đạo của nó. Điên mất thôi!
Đúng lúc Tri tướng quân đi ngang qua, thấy quận chúa mặt tái xanh, nàng ta tưởng vết thương bị hở ra liền chạy đến đỡ cô.
– Quận chúa, người sao vậy?
– Ta… ta cần nghỉ ngơi. Ta cần bình tĩnh lại. – Yên Chi nắm chặt lấy tay mình mà không ngừng run rẩy.
– Thần sẽ đưa người về phòng.
Vừa nói xong, Tri tướng quân bế xốc cô lên, nhanh chân chạy về phòng của quận chúa. Nàng ta đỡ cô nằm xuống giường, kiểm tra vết thương không vấn đề gì mới an tâm.
– Quận chúa người bị sao vậy ạ?
– Thế giới này thật đáng sợ. – Yên Chi lẩm bẩm. – Ta sắp bị đồng hoá thành Hồ Tiểu Điệp rồi sao? Kí ức của ta đang dần biến mất. Còn kí ức của nữ chính đang dần hiện hữu trong đầu ta. Rồi ta sẽ quên mất mình là ai à?
– Quận chúa? Người đang nói gì vậy? – Tri tướng quân lây mạnh người cô. – Quận chúa, người có nghe thần nói gì không ạ?
Yên Chi không hề đáp lại lời của Chu Mộc Tri, cứ nằm đó suy nghĩ về việc mình bỗng dưng mất đi khả năng nói hiểu ngoại ngữ. Rõ ràng lúc trước không hề có cảm giác quên sạch sẽ giống như bây giờ. Rốt cuộc thì bắt đầu từ khi nào cô đã trở nên như vậy?
Nhìn sắc mặt trắng bệch hệt như kẻ sắp chết của quận chúa, còn gọi mãi không chịu trả lời. Hơn nữa, miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó rất khó hiểu, Tri tướng quân không biết làm sao để trấn an quận chúa, đành đưa ra hạ sách điểm nguyệt để cô ngất đi.
Tri tướng quân sau khi thấy quận chúa đã bất tỉnh, liền quỳ xuống hành lễ tạ lỗi.
– Quận chúa thứ tội. Người cứ nằm đây nghỉ ngơi đi ạ. Thần sẽ gọi đích quận phu đến chăm sóc người.
Nói rồi nàng ta rời khỏi phòng. Yên Chi thì bắt đầu hôn mê sâu. Trong cơn mê man, lại là hình bóng của một người phụ nữ trưởng thành kia. Bà ta quần áo chỉnh tề, khẽ mỉm cười, hai mắt ngấn lệ, nhẹ lên tiếng gọi cô: “Hồ Yên Chi, con là Hồ Yên Chi, con gái ngoan của mẹ. Mẹ rất nhớ con.”
Giọng nói mềm mại tựa như lông vũ lướt qua tai cô, nhưng vừa nghe đã biết người đó đang đau khổ đến mức nào. Yên Chi bất giác đưa tay ra với lấy thứ mờ ảo đó. Cảm giác vừa xa lạ vừa gần gũi. Người phụ nữ đó… Chẳng lẽ là mẹ cô? Nhưng sao cô chẳng có chút kí ức gì về người đó vậy? Lạ quá.
“Mẹ chính là người đã tạo ra con. Hãy luôn nhớ về mẹ.”
Yên Chi giật mình bừng tỉnh. Mình mẩy ẩm ướt, trán lấm tấm đầy mô hôi, cô sợ hãi nhìn người nam nhân trước mặt, giọng nói đang run rẩy:
– Bình Ngọc? Ta…
Vương tử nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt sốt sắng lo lắng không thôi.
– Sao thế? Nàng gặp ác mộng à?
Cô nhìn hắn, rồi nhìn những người khác đang đứng trước mặt mình. Cái cảnh này trông thật quen thuộc. Yên Chi chợt nhận ra cô đã khiến bọn họ phải lo lắng cho mình hết lần này đến lần khác.
Yên Chi nên chấp nhận chuyện mình trở thành Hồ Tiểu Điệp ngay từ đầu rồi. Vì cô đang sống nương nhờ vào cơ thể người khác, cô đã chết từ lâu rồi. Dù muốn hay không đều buộc phải chấp nhận sự thật.
Chính cô đã làm đảo lộn thế giới này. Có nhiều nhân vật khác xuất hiện trong khi cốt truyện ban đầu không hề đề cập đến. Yên Chi phải có trách nhiệm với những việc mình gây ra. Không giống cốt truyện gốc cũng được, chỉ cần cho cô giữ lại chút kí ức về bản thân mình là được rồi.
– Ta xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi. Ta thật bồng bột nông nổi. – Yên Chi đưa tay ôm đầu.
– Tiểu Điệp, nàng không có lỗi gì cả. Nàng đang sợ giấc mộng ban nãy phải không? Có ta ở đây, không sao đâu. – Bình Ngọc ôm cô vào lòng.
– Đa tạ huynh. Mà bây giờ là khi nào rồi?
– Nàng cứ nghỉ ngơi đi. Ngày mai Nan tướng quân mới về đến kinh thành. Giờ cũng đã muộn, ta lau người thay y phục cho nàng rồi nên cứ yên tâm ngủ đi.
– Lau mình thay y phục cho ta? – Yên Chi ngạc nhiên đẩy Bình Ngọc ra. – Huynh…
– Sao vậy? – Vương tử ngây thơ nhìn cô.
– Không… không gì đâu. Thế mọi người nghỉ ngơi đi, ta ngủ tiếp.
– Trước khi ngủ nàng phải ăn chút cháo đã.
Vương tử vội bưng bát cháo ấm đến cho cô. Yên Chi nhanh chóng giật lấy rồi một hơi nốc cạn. May mà cháo loãng nên dễ nuốt, không thì cô bị nghẹn rồi.
– Được rồi, ta đi ngủ đây. – Cô đưa lại bát cháo cho Bình Ngọc rồi lật đật kéo chăn đắp đi ngủ.
– Ờ… vậy ta không làm phiền nàng nữa.
Bình Ngọc lúng túng cùng các thiếp thất của cô rời đi.