Chương 50
Cô biết, Phó Thụy Tuyết không đơn thuần ngây ngô như vừa rồi, anh thậm chí là một kẻ nguy hiểm, xứng đáng là một kẻ địch mạnh.
Nhưng —
Ai quan tâm chứ.
Chu Phong Thanh đi đến trước cửa phòng Phó Thụy Tuyết bước chân bỗng khựng lại, hình như cứ thế này vào không ổn cho lắm.
Thế là Chu Phong Thanh xuống dưới lầu kiếm thùng bia của Duy Tâm, bật nắp ra tu như nước lã.
Một hơi dài, hết nửa chai bia. Cô nhếch môi nhìn vào cánh cửa phòng của Phó Thụy Tuyết.
Mẹ kiếp, chị gái chị đúng là kỹ nữ tâm cơ.
Hệ thống đột nhiên nảy ra một câu như vậy.
Chu Phong Thanh mới không thèm quan tâm, sải chân vào phòng của Phó Thụy Tuyết.
Cô liền tiến tới cạnh giường, đứng nhìn anh, cảnh tượng không khác gì ma nữ đến, một lúc sau cô ngồi xuống lấy tay chọt chọt vài cái vào mặt anh.
Phó Thụy Tuyết vốn đã ngủ, nhưng lúc cô bước vào liền tỉnh dậy, nhưng anh vẫn giả vờ ngủ say.
Chuyện tiếp theo khiến Phó Thụy Tuyết há hốc mồm, thế thế mà —- cô lại ôm anh, đi ngủ!
Chung một cái giường, chung một cái chăn! Còn ôm chặt anh.
Kinh hỉ không? Vui mừng không?
Phó Thụy Tuyết được yêu mà sợ, Chu Phong Thanh quả thực giống biến thái tranh thủ kiều nữ xinh đẹp ngủ say liền chạy vào chiếm tiện nghi.
Hệ thống mắng chị gái nhỏ không có tiền đồ.
” Chúng ta tán trai cần phải lén lút như vậy à?”
” Theo đuổi là cần mạnh dạn công khai, âm thầm trong góc tối thì ai mà biết cơ chứ “.
Chu Phong Thanh bỏ ngoài tai lời rèm pha của hệ thống, nhích lại gần Phó Thụy Tuyết mà ôm chặt.
Gối ôm hình người phù hợp với đêm mưa lạnh lẽo.
Chu Phong Thanh trong đầu chỉ có hai từ: thoải mái.
Phó Thụy Tuyết kinh hoàng cảm nhận người con gái nằm trong lòng, làn da lành lạnh, mát dịu cọ sát vào da của anh, cả người cô như cục bột mềm mại, còn có… mùi bia.
Là cô uống say sao?
Người ta nói khi yêu vào thì iq bị giảm đi, quả thật không sai, Phó Thụy Tuyết còn không nghi ngờ, với năng lực của cô không có lí nào làm chuyện như vậy.
Phó Thụy Tuyết đợi hơi thở cô ổn định rồi mới xoay người ôm cô, nhét cô vào trong lồng ngực rộng lớn của mình.
Bên ngoài trời vẫn mưa, độ ẩm không khí giảm xuống, làm tiết trời lạnh lẽo hơn.
Hai người ôm nhau, tình cảnh lãng mạng.
Người đang ngủ kia như không biết điều, cọ cọ vào người anh đổi mộ tư thế thoải mái hơn, rồi tiếp tục đi gặp Chu Công.
Và thế là Phó Thụy Tuyết mở to mắt tới sáng.
Chu Phong Thanh tỉnh dậy đã cảm thấy luồng nhiệt ấm áp, còn được thấy người đẹp ngay trước mặt, liền cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Đây là lí do mấy ông vua thời xưa cưới nhiều vợ à?
Chu Phong Thanh xoa xoa mái tóc ngắn cũn cỡn của Phó Thụy Tuyết rồi rời giường.
Chu Phong Thanh cắp sách tới trường, Phó Phong Niên đi theo sau, vừa bước tới cổng liền bị Nguyễn Khương chặn lại.
Chu Phong Thanh đang cầm bình giữ nhiệt sưởi ấm tay, liền nhìn cô ánh mắt ngờ vực:” Cô là ai thế ” sáng sớm đã chặn đầu người ta.
” Cô.. cô ” Nguyễn Khương tức đến nỗi nói lắp, cô ta vậy mà không nhớ mặt cô.
Phó Phong Niên nhớ mặt người này nhưng có vẻ Chu Phong Thanh không muốn biết nên cô liền lách người rời đi.
Để lại Nguyễn Khương chơi vơi đứng giữa sân, khuôn mặt nhỏ khá bối rối, hôm qua lúc nghe Chu Phong Thanh nói, cô cũng có chút nghi ngờ, chắc là do mặt cô ấy đáng tin chăng?
Cho nên cô mới đi tìm đàn em của mình nói chuyện, đàn em nói có người nói với bọn họ như vậy, người kia cũng kêu nghe là người bên lớp quốc tế nói, một truyền mười mười truyền trăm, truyền đến tai Nguyễn Khương.
Dò hỏi mãi vẫn không biết người nói có chắc chắn là Chu Phong Thanh hay không cô cũng đi hỏi giáo viên và bạn học cũ của Chu Phong Thanh nhưng họ đều nói cô ấy rất trầm tính, ngoan ngoãn cũng ít khi đi học, nhưng cũng không bao giờ đụng chạm tới ai.
Nguyễn Khương sửng sốt phát hiện mình đã quá bốc đồng.
Chu Phong Thanh bên kia húp một ngụm trà sữa nóng trong bình.
Tang Ninh nhiều chuyện ghé đầu quá hỏi:” Hôm qua cậu đánh nhau với đám Nguyễn Khương à? “
” Ai vậy ” Chu Phong Thanh nhìn Tang Ninh một cái rồi khó hiểu đáp lại.
” Là cái đám hôm qua với cậu đi gặp hiệu trưởng đó, cả trường đều biết tin này rồi ” Vẻ mặt Tang Ninh như mấy bà ngồi lê đôi mách ngoài chợ.
” À, tôi không đánh ” Chu Phong Thanh có chút nhớ ra, liền trả lời.
Giọng điệu vẫn bình thản, không có cảm xúc gì nhiều.
” Vậy sao cậu ăn bánh uống trà với hiệu trưởng làm gì? ” Tang Ninh bát quái mà hỏi.
” Không biết ” Giọng điệu như người máy trả lời Tang Ninh.
” Ồ, ra vậy ” Tang Ninh thấy Chu Phong Thanh không muốn nói thì liền thôi, chuyện này 8 9 phần là do nhỏ tiểu thư đỏng đảnh kia bày ra, cô cũng thuận miệng nhắc nhở mấy câu:” Mà cậu cẩn thận đấy nhé, Nguyễn Khương đó của nhà họ Nguyễn, thiên kim tiểu thư chính hiệu “.
” Tiểu thư như cô ta chui vào cái trường này làm gì không biết ” Tang Ninh nghĩ tới dáng vẻ ông tổ của Nguyễn Khương liền chán nản lắc đầu.
Chu Phong Thanh im lặng không đáp, chỉ gật đầu với Tang Ninh tỏ vẻ biết rồi, nhà họ Nguyễn à… không sao vẫn ổn.
Có thể mua lại được.
Vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải vấn đề.
Hôm nay cô không ngủ nữa mà lôi đống đề cương ra làm, trí nhớ cô rất tốt, 2 tiết đã làm xong bài tập của 6 môn.
Hai tiết cuối được thay bằng tiết quốc phòng.
Cả khối 12 sẽ phải xuống hội trường để nghe giảng, nghe nói có giáo sư của trường đại học quốc gia đến nghe nói còn có cả thiếu úy của quân khu 5.
Lúc Chu Phong Thanh nhìn thấy thiếu úy liền sặc nước miếng của chính bản thân mình, mẹ ơi Lục thiếu lại là quân nhân.
Cuộc đời luôn luôn tạo ra kinh hỉ bất ngờ cho bạn.
Nhưng chỉ có kinh thôi, hỉ thì dẹp đi.
Tiết quốc phòng cũng không nhàm chán hôm nay bọn họ được nghe về quân sự, nhưng chủ đề gây hứng thú nhất là vũ khí láp ráp.
Cả hội trường đều rất chăm chú nghe giảng, trong khán phòng chỉ nghe thấy tiếng nói của giáo sư.
Thứ đám con trai mong chờ nhất là được thực hành bắn súng, chủ yếu là để khoe mẽ với nhau.
Đám con gái đang âm thầm hú hét vì thiếu úy quân khu quá đẹp trai.
Chu Phong Thanh ngáp ngắn ngáp dài, mà gục xuống bàn, Phó Phong Niên ngồi phía trước che cho cô, xung quanh còn có mấy đứa con trai lớp quốc tế chơi game trong thầm lặng.
Không hiểu sao, Lục Nhất Quang lại nhìn thấy cô gục xuống bàn mà gọi: ” Em học sinh bàn số 12 dãy 1, ngồi góc trong cùng, đúng, em tóc dài buộc đuôi ngựa “.
Chu Phong Thanh nhìn gương mặt đắc ý của hắn ta liền biết có điềm, tên này chắc muốn làm cô quờ uê quê đây mà.
” Tôi vừa nói về cấu tạo của khẩu súng này, em lặp lại lần nữa ” Lục Nhất Quang cầm micro, trong ánh mắt có sự khiêu khích.
Chu Phong Thanh nhìn lên màn hình lớn chẫm rãi cầm micro ở trên bàn nói không vấp chữ:” Khẩu Beretta 92FS là vũ khí do công ty Beretta, Italy chế tạo từ năm 1972. Đây là loại súng ngắn bán tự động tiêu chuẩn được sử dụng bởi quân đội, cảnh sát và dân thường ở nhiều quốc gia trên thế giới. Khẩu Beretta 92FS có thể được nhìn thấy trong nhiều trò chơi điện tử và những bộ phim Hollywood. Súng có chiều dài 217 mm, nòng súng dài 125 mm, trọng lượng 950 gram, sử dụng loại đạn Parabellum cỡ 9x19mm với tầm bắn hiệu quả khoảng 50 m “.
Mấy cái súng này mà cô không biết thì chính là vũ nhục nghề cũ của cô.
Lục Nhất Quang có vẻ khá ngạc nhiên:” Em học sinh này có vẻ khá hiểu biết về lĩnh vực này, mọi người có thể học tập em “.
Một màn vừa rồi trực tiếp gây chú ý tới tất cả học sinh trong hội trường, ai cũng quay đầu nhìn cô rồi lại nhìn thầy Lục.
Chu Phong Thanh định đặt mông ngồi xuống thì Lục Nhất Quang nói tiếp:” Em học sinh này có thể giúp đỡ thầy được không, mở mang một số kiến thức mới cho mọi người “.
Chu Phong Thanh cứng ngắc đứng dậy nói được, Phó Phong Niên ở phía trước che miệng cười tủm tỉm.
Trên màn hình chuyển hình ảnh, Chu Phong Thanh không nhanh không chậm mà giới thiệu súng.
“Glock 17 là một khẩu súng lục được sản xuất bởi công ty Glock GmbH ở Deutsch-Wagram, Áo, năm 1982. Ừm..đây là một trong những mẫu súng ngắn dễ nhận biết nhất trên thế giới, được các cơ quan thực thi pháp luật và công dân nhiều nước sử dụng để làm vũ khí bảo vệ cá nhân. Glock 17 dùng cỡ đạn 9 x 19 mm, hộp tiếp đạn cơ số 17 viên, tầm bắn hiệu quả khoảng 50 m, sơ tốc đầu nòng 360 m/s “.
10 cây súng tiếp theo cũng được Chu Phong Thanh nói rất kĩ lưỡng, rất chi tiết.
Cả hội trường câm nín, há hốc mồm nhìn Chu Phong Thanh.
Giáo sư nhìn Chu Phong Thanh như tìm thấy bảo bối mới, còn nhìn qua Lục Nhất Quang nhướng mày tỏ vẻ, cậu được đấy
Lục Nhất Quang: Thật sự không ngờ tới bước đường này.