Chương 47
Mức độ hận thù của con gái tăng rất nhanh, chỉ cần thở thôi thì cũng đã thấy ghét rồi.
Chưa kịp nói với thầy giáo thì Chu Phong Thanh đã nói trước:” Không phải trường chúng ta luôn lắp camera sao ạ, có thể xin xem camera giám sát được không thầy? “.
Hiệu trưởng đảo mắt giữa hai học sinh, sau đó gọi điện cho bảo vệ mang đoạn ghi hình lên.
Không ngoài dự đoán, sao có thể lôi ra bằng chứng nào được, đoạn camera giám sát chỉ có đoạn bọn họ vào lớp rồi nói chuyện, sau đó bước ra, thời gian còn sớm hơn tận 15 phút.
Không hề giống những gì Nguyễn Khương khai báo, Nguyễn Khương hốt hoảng, trong mắt là vẻ không thể tin được.
Sao.. sao camera lại chỉ có từng đó?
Bảo vệ và hiệu trưởng cũng nghi hoặc thà như camera bị hư không có đoạn giám sát thì còn có thể nghi ngờ, nhưng bây giờ lại đầy đủ hình ảnh không có gì bất thường.
Điều này khiến họ đặt nghi ngờ lên Nguyễn Khương.
Nguyễn Khương tất nhiên không thể nhận thua, lôi đàn em ra làm chứng,:” Những bạn này cũng bị đánh “.
Đám đàn em cũng gật đầu lia lịa, Chu Phong Thanh không nóng nảy cũng không vội vàng nói:” Đó đều là người của cô, các người hùa nhau đổi trắng thay đen đổ tội cho tôi thì thế nào? “
Nguyễn Khương bị lí luận này làm cho câm nín trừng mắt nhìn Chu Phong Thanh, rõ ràng cô ta mới là người đổi trắng thay đen, Nguyễn Khương lập tức chỉ vào Ngụy Nguyệt Vũ:” Còn cô, cô nói gì đi, tốt nhất là đúng theo sự thật “.
Ngụy Nguyệt Vũ âm thầm bĩu môi khinh bỉ nhưng ngoài mặt giả vơ ngây thơ nói:” Em không thấy chuyện gì hết ạ “.
Nguyễn Khương nghe xong mà thấp thỏm, liếc nhìn bạn học cách đó không xa, sầm mặt tự nói:” Làm có chút chuyện cũng không nên hồn “.
Hiệu trưởng:” Chuyện đến đây thì thôi đi, đã rõ ràng hết rồi, các em viết bản tường trình rồi nộp cho giáo viên là được “.
Nguyễn Khương nóng nảy nói:” vậy còn vết thương trên người bọn em thì sao “
Nguyễn Khương:” Không thể nào tụi em tự đánh mình như thế được?”
Camera giám sát không nhìn ra vấn đề gì nhưng vết thương trên người không thể giấu được đúng không?
Chu Phong Thanh điềm đạm nhấp miếng nước thong thả nói:” Bạn học à, bạn đi đứng không cẩn thận, va vấp ở đâu thì cũng không liên quan tới tôi “.
Cô ra tay cũng rất chừng mực, trừ khi nào thoát y thì mới thấy được vết thương, dù vậy cũng chỉ bầm mấy mảng nho nhỏ, bọn họ có cảm thấy đau cỡ nào thì cũng không moi ra được gì.
Nguyễn Khương câm nín, cô ta không có băng ghi hình cũng không có nhân chứng.
Nguyễn Khương hoàn toàn thua triệt để, cô ta cùng đám đàn em vác thân vẫn còn đau nhói rời đi, còn phải viết bản tường trình 1000 chữ.
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Nguyễn Khương vốn không thể nuốt trôi cục tức này liền nói:” Tôi không bỏ qua cho cô đâu, dám đi bêu xấu lớp tôi, tôi nói cô biết cô đã động vào Nguyễn gia tôi rồi “
Chu Phong Thanh nhíu mày:” Tôi không có “.
” Không có cái gì? ” Nguyễn Khương sửng sốt.
” Lớp của cô, tôi không nói xấu “.
Vậy nên đừng có đổ vỏ cho bà đây. Nói xong Chu Phong Thanh bước thẳng đi, từ đầu đến cuối chưa thèm nhìn cô lấy một lần.
Nguyễn Khương chưa thể tiếp thu thông tin này, đứng đần mặt ra ở hành lang.
Chu Phong Thanh nhờ Ngụy Nguyệt Vũ lấy giúp mình xe lăn, cũng không có ý định giải thích chỉ lễ phép nói cảm ơn.
Ngụy Nguyệt Vũ cũng không hỏi nhiều, chỉ tự mình suy đoán, có lẽ là lười đi?
Chu Phong Thanh gọi cho Phó Phong Niên, hiệu suất làm việc không tệ, rất nhanh đã gửi tin tức đến.
Ừm, còn con hàng họ Thẩm, vậy mà cô lại quên mất, Nguyễn Khương có nói chuyện với Thẩm Giao Giao, nói đúng hơn là Thẩm Giao Giao chủ động tìm Nguyễn Khương.
Đoán mò câu chuyện được đại khái, liền đi giải đề tiếp.
–
Phó Phong Niên gửi tin tức cho Chu Phong Thanh xomg liền tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư, mấy ngày đi với Chu Phong Thanh cũng chỉ là làm việc giải quyết mấy chuyện trong trường học, không liên quan tới mấy ông lớn gì cho lắm, không lẽ muốn cô lấy được lòng tin của Chu Phong Thanh rồi mới ra nhiệm vụ?
Nhiệm vụ đó có ảnh hưởng xấu tới cô bé kia không?
Phó Phong Niên điên cuồng đấu tranh nội tâm, một bên là tự do, một bên có thể là sinh mạng của người khác.
Nếu là cô lúc trước thì sẽ không do dự chọn tự do, nhưng khi nhìn thấy gương mặt như thiên sứ kia, tuy có chút lạnh lùng nhưng rất đáng yêu.
Nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài, có lẽ sắp mưa lớn rồi.
–
Thông báo tin nhắn từ điện thoại của Chu Phong Thanh reo lên, cô không quan tâm mà giải đề tiếp, đợi đến khi giải xong mới đóng nắp bút lại, kiểm tra điện thoại.
Tin nhắn của anh cả gửi tới, là file pdf. Chu Phong Thanh nhấn xem, trên đó là ghi nguyên do cái chết của Tần Hi Vi.
Ồ, con chip sinh mạng?
Cơ chế hoạt động của con chip này là sẽ cấy chip vào dây thần kinh, khi người được cấy chip có biểu hiện muốn nói điều cấm kị trong lập trình thì lập tức phát nổ, giết chết người bị cấy chip, đúng là bảo bối ‘chống’ phản bội.
Muốn hại cô, nói đúng hơn là hại Chu gia mà sử dụng loại kĩ thuật này, con mịa nó quá đầu tư rồi.
Không biết là ông lớn nào có thâm cừu đại hận như thế nữa.
Chu Phong Thanh tỏ vẻ đã biết rồi để điện thoại xuống, nhưng trong chốc lát tay cô khựng lại, cầm điện thoại lên rồi gửi tin nhắn cho nhân viên duy nhất của mình.
Chu Phong Thanh: Tuyển thêm người đi, nam nữ đều được, giỏi võ một chút
Duy Tâm: Tùy tôi chọn à.
Chu Phong Thanh: Điều tra kĩ một chút, rồi gửi tôi.
Duy Tâm: * gif con chuột bắn tim *
Chu Phong Thanh thấy cái gif này mà muốn quăng điện thoại, thôi kệ, người dùng được là được.
Chu Phong Thanh: Người ở nhà sao rồi.
Duy Tâm: Ăn được, ngủ được.
Chu Phong Thanh lúc này mới tắt điện thoại đi, cho vào trong cặp, cầm bút làm thêm 2 bộ đề nữa.
Phấn đấu trở thành đệ nhất bảng vàng.
Làm xong đề thì trời cũng đã tối, hôm nay cô có hẹn đi mua sắm với Chu Xung Thiên.
Cửa hàng của Levinkel không nằm trong khu mua sắm hay bất cứ trên đường lớn nào, mà là ở một nơi khá vắng vẻ.
Cửa tiệm ngập tràn cảm giác cổ kính thời theo phong cách Châu Âu, thiết kế giống như cửa hàng Ollivanders trong Harry Poter.
Nơi này nổi tiếng về đồng hồ và trang sức cả nam lẫn nữ. Chu Xung Thiên và Chu Phong Thanh đi vào cửa hàng, cô cảm thấy khá thích thiết kế ở đây.
Chu Xung Thiên liếc nhìn người bán hàng, người bán hàng nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
” Tôi có thể giúp gì cho ngài ạ ” là một nhân viên nam khá trẻ trung bước tới.
” Đồ gì cũng được trên một triệu là được ” Chu Phong Thanh chầm chậm nhả ra mấy chữ.
” À quên nữa, là đồ trang sức “.
Nhân viên:… Con cái nhà nào đến phá của thế này.
Nhân viên đem ra một đống bộ sưu tập đều được chế tác cẩn thận.
Chu Phong Thanh chọn một bộ màu xanh ngọc bích, kiểu dáng khá sang trọng rất hợp với mẹ cô.
Bên cạnh quầy thanh toán còn có chiếc đồng hồ trưng tủ kính, được đóng gói rất bắt mắt, là một chiếc đồng hồ màu xanh lam, nhìn rất phổ thông cũng không có nhãn hiệu gì đặc biệt.
Chu Phong Thanh nhìn thấy nó rất quen mắt, trong đống kí ức của nguyên chủ, chiếc đồng hồ này là cô tặng cho anh hai vào sinh nhật 8 tuổi.
Cô gái nhỏ dành dụm số tiền kiếm được từ công việc vặt mà tặng sinh nhật cho anh trai.
Chu Phong Thanh nhìn anh rồi lại nhìn đồng hồ, ánh mắt nghi ngờ.
…—————-…
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, một ngày vui vẻ 🫰🫰🫰🫰
Chỗ nào sai chính tả hay nhắc tui dới.