Chương 31: Xử lí (1)
Chu Nhất Phi cũng chẳng có cảm xúc gì, gương mặt góc cạnh lạnh toát, anh hất nhẹ cằm:” Nghe máy đi “
Ba Lệ Hương Hương cả người run rẩy, bò đến chỗ chiếc điện thoại rồi bắt máy.
” Lệ tổng, không xong rồi, các hạng mục đang tiến hành đều bị hủy rồi “
“Mấy ông già cổ đông cũng ôm tiền bỏ trốn rồi “
” Alo, Lệ tổng, ngài nghe thấy tôi nói, tình hình công ty rất nguy cấp “
‘Bộp’ Chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình cảm hứng đã vỡ nát nhưng âm thanh vẫn truyền đến đứt đoạn “Alo alo—“
Ba Lệ Hương Hương không chịu nổi cú sốc ngã quỵ xuống, ngất đi trên sàn, Lệ Hương Hương lao đến hoảng hốt mà gọi ba cô ta dậy.
Lúc ông ta tỉnh dậy, thấy cả người lạnh toát, quần áo, đầu tóc ướt sũng, chưa kịp định thần lại thì một xô nước lạnh dội xuống tiếp, lần này vì lạnh quá khiến ông tỉnh táo hơn, ông ta theo bản năng mở mắt nhìn xung quanh, nhìn trước mắt tối om, cơn đau nhức trên mặt lúc này mới truyền đến, tay ông ta đưa ra trước mặt, ông ta thế mà không nhìn thấy gì cả, tâm trí vô cùng hỗn loạn.
” Hương Hương đâu rồi, Hương Hương “
Trong không gian, vang lên tiếng nói chuyện, âm thanh hơi rè rè như có vẻ được thu lại nhưng cũng nghe được rõ ràng, mạch lạc.
” Cầu xin các anh tha cho tôi “
” Mày có cái gì để mà cầu xin tụi tao ” tiếng đánh đập tiếp tục vang lên.
” Cha.. cha tôi, dùng.. dùng ông ấy đi “
Âm thanh kia dừng lại, giọng nói có vẻ ngạc nhiên vang lên.
” Ồ, dùng cha mày, mày nỡ sao “
” Cha tôi rất thương tôi, các các anh làm gì ông ta cũng được, ông ông ta cũng cũng già rồi ” cha cô ta nhất định để cô ta sống, ông ta có thể sống thêm mấy năm nữa chứ, còn cô ta, cô ta còn rất trẻ, cô ta không thể chết đi như thế này được.
Ba Lệ Hương Hương cứng đơ cả người, không thốt nên lời.
Con con gái ông ta, đưa con mà ông ta nuôi nấng nhiều năm, lại lấy ông ta ra thế mạng?
Ông ta không kiềm chế được la hét lăn lộn đập người xuống sàn, không thể tin vào sự thật.
Đoạn băng kia vẫn được phát, nhưng ông ta nào có nghe được thêm gì nữa.
” Nhưng tiếc thật, trước khi cô bán ông ta thì ông ta đã bán cô đi rồi “
” Người cha yêu quý của mày nói với tao rằng, bán mày cho mấy tên nhà giàu kiếm chút tiền, rồi thả ông ta ra coi như tiền chuộc, bây giờ ông ta chạy rồi “
Lệ Hương Hương trợn mắt trắng, đầu cô ta ong ong, không thể nào, cha cô ta yêu thương cô ta thế cơ mà?!
” Vậy nên mày không còn giá trị gì nữa rồi ”
Người kia tàn bạo ném cô ta ra đường lớn, cơ thể lõa lồ không mảnh vải che thân, Lệ Hương Hương nhếch nhác dùng tay che đi bộ phận không nên thấy. Mọi người xung quanh bu lại xem chỉ chỉ chỏ chỏ, cô ta cúi gằm mặt xuống cố gắng thoát ra.
Khó tin việc mới xảy ra với cô ta không được bao lâu, cô ta trở nên oán giận, cha cô ta vứt bỏ cô ta dễ dàng, nhìn toàn thân nhếch nhác, tại sao lại cô ta trở thành nông nỗi này.
Một gương mặt xinh đẹp, yêu kiều hiện lên trong đầu cô ta, Lệ Hương Hương siết chặt tay, móng tay run bần bật cắm sâu vào da thịt, tất cả là do con khốn đó, nếu không phải tại nó thì mình đâu rơi vào nông nỗi này.
‘Ting’ ” Nhiệm vụ thù hận đạt 90 điểm “
” Ký chủ cố gắng lên, trong ngày hôm nay mà đạt 100 điểm là có thể lấy hạng A rồi “
Chu Phong Thanh đã thay đồ tắm rửa sạch sẽ, trên người mặc chiếc váy lụa trắng đơn giản, càng làm nổi bật làn da trắng và khuôn mặt yêu kiều của cô.
Lưng mảnh mai vào chiếc ghế mây lót đệm êm ái được đặt ở sân vườn. Người hầu vây quanh, người thì cầm lá cọ phẩy phẩy, người thì xoa bóp, đút đồ ăn tận miệng cho cô, khuôn viên của cô trang trí theo kiểu châu âu thời cổ đại, vườn cây xanh um tùm trông giống như cung điện, đến cả người hầu cũng mặc trang phục phù hợp với thiết kế khuôn viên.
Gương mặt Chu Phong Thanh cực kì hưởng thụ lúc này mà thêm mấy em gái xinh đẹp thì giống mấy vị vua ăn chơi hưởng lạc thời âu cổ.
Đầu não giao tiếp với hệ thống: ” Ta không cần làm gì mà cũng tăng giá trị thù hận sao “
” Chỉ cần mục tiêu nhiệm vụ hận là cô thì sẽ được cộng điểm “
Ồ, không biết là ai tốt bụng đã làm việc giúp ta nhỉ.
Hạng A thân mến, ta tới đây.
Chu Phong Thanh lấy điện thoại, gửi địa chỉ bảo Phó Phong Niên lái xe tới đây.
Chu Phong Thanh tỏ ý muốn về phòng, người hầu A cẩn thận dìu cô lên xe lăn, người hầu B cung kính che nắng cho cô, Chu Phong Thanh thư thái ngồi trên xe, trên đùi còn đắp một chiếc chăn, trông giống như một vị vua nhỏ.
Người hầu nhìn sườn mặt trắng nõn, xinh đẹp, đôi mắt đen láy, nhất là đôi môi phấn nộn hồng hào kia của cô chủ mà trong lòng tán thưởng.
Cô chủ nhà mình làm gì có ai đẹp bằng cơ chứ.
Chu Phong Thanh thay một bộ thể thao đơn giản màu trắng, tóc buộc gọn, đội nón lưỡi trai cùng màu, trên người không có bất kì trang sức nào, nhưng ngồi yên đó thôi cũng đủ toát lên vẻ lạnh lùng, cao quý.
Cô gọi điện cho Chu Xung Thiên, báo với anh mình đi ra ngoài gặp bạn, bảo anh không cần lo lắng nhất đinh giờ cơm sẽ về.
Con Porches đen khiêm tốn đậu trước cổng khuôn viên, Phó Phong Niên đã thay một bộ đồ khá gọn gàng thoải mái, tiện hành động, thấy Chu Phong Thanh xuất hiện, cô liền tận tình làm đúng chức trách của bản thân, Chu Phong Thanh ngồi trên xe, nhìn cảnh vật chạy qua, cô càng thêm háo hức.
” Cô có chuyện gì vui à ” Phó Phong Niên liếc nhìn vào kính chiếu hậu gắn ngay phía trước, cô có thể nhìn ra được tâm trạng Chu Phong Thanh có chút khác
” Tôi sắp được gặp bé cưng đấy”
…—————-…
Chúc mọi người một ngày vui vẻ 🌹🌹