Chương 8: Đánh nhầm người
“Chỉ có thể hiện là hay, cái đống thịt anh nướng cháy khét như vậy ai ăn cho nổi, anh nuốt hết luôn nhé?”
Doãn Trạch muốn biện hộ nhưng nhìn thịt mình nước cháy khét lẹt, chỉ biết ngậm ngùi im lặng, lần đầu nướng thịt nên bỡ ngỡ thôi! Anh khẽ thì thầm: “Anh có cố ý đâu.”
Doãn Tranh kêu thêm một phần thịt thêm để nướng lại: “Đã bảo để em làm rồi mà cứ giành.”
Sau khi nướng xong thịt, cô dùng kéo cắt đi những phần cháy do Doãn Trạch nướng.
Kiều Nguyệt nhìn đống thịt nước trước mặt, đôi mắt phát sáng: “Tranh Tranh cái gì cũng biết, thật đa tài nha.”
Doãn Trạch bĩu môi, khẽ thì thầm: “Anh cũng nướng được mà.”
Cả ba người cùng thưởng thức đồ nướng, không ngớt lời khen vì quán này quá tuyệt, ngon bá cháy.
Doãn Tranh vừa ăn vừa hỏi Kiều Nguyệt: “Ê Nguyệt, sao cậu không giới thiệu tớ chỗ này, ngon chết đi được.”
Trong các sở thích của Doãn Tranh, cô thích nhất là ăn và ngủ, vì lúc ấy cô sẽ được tận hưởng cuộc sống sau một ngày bị tư bản bóc lột sức lực, ăn uống là nguồn sống của cô.
“Thằng nhóc này, mày đụng trúng tao mà không biết xin lỗi à?” Một thanh niên xăm trổ tức giận quát lên.
“Xin lỗi thì xin lỗi, nhưng anh đụng trúng tôi mà?” Thiếu niên kia không chịu yếu thế, anh ta vừa xem điện thoại vừa đi không nhìn đường đụng trúng cậu, lại lên giọng trách mắng như thể cậu là người sai vậy.
“Cái thằng chó này, mày biết bố mày là ai không, đã làm nhân viên ở đây phục vụ khách hàng là bọn tao mà thái độ kiêu ngạo vậy, mày thượng đẳng như thế cho ai xem? Cũng chỉ là một thằng nghèo hèn.” Thanh niên xăm trổ kia không ngừng mắng mỏ thiếu niên, càng mắng càng hăng.
“Mẹ mày phải xui lắm mới sinh ra thằng con mất dạy…” Chưa nói hết câu thì thiếu niên kia liền lao lên đấm vào mặt anh ta, không ngừng vung nắm đấm đánh không thương tiếc khiến thanh niên xăm trổ kia hét toáng lên vì sợ.
Vì động tĩnh quá lớn nên ba người Doãn Tranh ở bên bàn này cũng nghe thấy, cô bảo Kiều Nguyệt và Doãn Trạch cứ ăn tiếp để cô đến xem có chuyện gì.
Doãn Tranh đứng dậy tiến đến xem liền thấy thanh niên kia không ngừng cầu cứu vì bị đánh, mọi người đều đến can ngăn vẫn không cản được cậu, tên kia bị cậu đánh thừa sống thiếu chết.
Doãn Tranh nhìn thấy khuôn mặt tức giận của thiếu niên, cô ngây người một lúc rồi lao vào cản lại: “Mục… Mục Vân Kiêu? Đm cậu dừng lại ngay, anh ta bị cậu đánh sắp chết rồi kìa.”
Nhìn thấy biểu hiện không muốn dừng, cô lao lên chặn lại, bị ăn một đấm từ Mục Vân Kiêu. Mục Vân Kiêu lúc này mới ý thức được đối phương là Doãn Tranh, sự tức giận trong lòng liền đổi thành hoảng loạn. Anh sững sờ lắp bắp nói: “Bạn… Bạn học Doãn?”
Một lúc sau quản lý của quán ăn đi tới, ông ta tiến lên tát vào mặt Mục Vân Kiêu rồi để lại một câu: “Tiền lương sẽ dùng để trả viện phí cho khách, còn cậu, từ hôm nay nghỉ việc.”
Mục Vân Kiêu cúi đầu không ngừng lắp bắp xin lỗi: “Ông chủ, tôi… Thật sự tôi không cố ý, là do anh ta…”
Chủ quán không muốn nghe Mục Vân Kiêu giải thích, chỉ nhìn việc anh đánh khách hàng đã đủ để đuổi việc.
Thanh niên bị đánh hả hê đứng dậy, Doãn Tranh ngứa mắt nhân lúc không ai để ý đá vào chân anh ta khiến anh ta ngã sấp mặt.
Kiều Nguyệt đi tới, thấy bên một bên má của Doãn Tranh sưng vù, lại nhìn bạn học sinh mới Mục Vân Kiêu và tên bị đánh nằm lăn lóc dưới sàn, Kiều Nguyệt cũng suy đoán được chuyện gì xảy ra liền kéo Doãn Tranh đi.
Kiều Nguyệt vừa đi vừa xoa má cô: “Cậu cũng hay thật, hy sinh cái mặt để cứu người.”
Doãn Tranh nhún vai, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Gì chứ, thằng chó đấy tí tớ tính sổ sau, cậu nghĩ thằng nhóc đấy sau khi đánh nhầm tớ sẽ cảm thấy sao?”
Kiều Nguyệt như ngộ ra được chân lý, không ngừng cảm thán: “Đúng là Doãn Tranh đại ca, anh minh soái khí, thông minh hơn người, nách thâm nhất thế giới, cái gì cũng nghĩ ra được. Mục Vân Kiêu chắc chắn sẽ cảm thấy tội lỗi, rồi sẽ đối xử với cậu tốt hơn chăng?
Doãn Tranh: “…” Nách thâm nhất thế giới là ý gì? Nách cô trắng lắm nhé chứ thâm.
Doãn Tranh mỉm cười xoa đầu Kiều Nguyệt: “Đầu óc có chút thông minh đấy, cứ tưởng bị anh trai lừa vào hang sói nên ngốc đi chứ.”
Đi đến bàn thấy Doãn Trạch vẫn không ngừng ăn, Doãn Tranh không nhịn được cảm thán: “Anh đúng là bình thản mọi lúc nhỉ?”
Doãn Trạch để ý một bên má của em gái có dấu đỏ liền bỏ miếng sườn đang gặm dở xuống, định giơ tay lên chạm vào thì thấy Doãn Tranh né sang một bên.
Doãn Tranh khinh thường liếc anh trai: “Anh định dùng bàn tay dầu mỡ đó để chạm vào em hả?”
“Sao, em bị thằng chó nào đánh? Mới đang ăn ngon lành, thích tài lanh đi lo chuyện bao đồng cơ.” Doãn Trạch lại cầm miếng sườn lên gặm tiếp.
Kiều Nguyệt nhìn Doãn Tranh bộ dạng chẳng thèm kể lại, cô liền giải thích: “Bạn học sinh mới ở lớp em bị người ta sỉ nhục, cậu ấy đánh anh ta gần chết, Doãn Tranh đến ngăn liền bị vạ lây.”
Doãn Tranh ngồi xuống, cô gắp thịt lên ăn: “Phải biết giúp đỡ bạn bè chứ, cậu ấy ngồi sau lưng tớ, sau này sẽ giúp tớ học tập.”
Kiều Nguyệt: “…” Nói chuyện không biết ngượng.