Chương 7: Tranh gia, cậu thâm lắm
Doãn Tranh nghe thấy đồ ăn liền quên luôn việc cáu giận với anh trai, cô thật sự rất thích ăn thịt nướng, nghĩ tới từng miếng thịt mọng nước hòa tan trong miệng khiến lòng cô vui phơi phới.
Doãn Trạch liếc mắt: “Thế đành nhờ anh trai chở đi rồi.”
Doãn Trạch vốn tính hoạnh họe lại thì Kiều Nguyệt liền nhìn anh: “Được rồi, hai người là anh em mà sao cứ xỉa xói nhau mãi vậy, im lặng nào.”
Doãn Tranh xụ mặt quay đầu đi, Nguyệt Nguyệt nhà cô bây giờ biết bênh người khác rồi, chẳng thèm để ý Tranh gia này nữa.
Doãn Trạch mở cửa xe, “Đến rồi, đừng có giận dỗi nữa.”
Doãn Tranh vọt xuống xe, kéo Kiều Nguyệt đi vào trước đợi Doãn Trạch đỗ xe.
Cô kéo Kiều Nguyệt vào một góc, khuôn mặt Doãn Tranh tỏ ra lạnh nhạt, đúng kiểu cô đã nhìn thấu trần đời, cô nói với giọng điệu dò xét: “Cậu từ khi nào?”
Đáy mắt Kiều Nguyệt lộ vẻ chột dạ liền khai toàn bộ: “Dạo này Doãn Trạch, anh ấy tán tỉnh tớ.” Kiều Nguyệt gãi gãi đầu vì ngượng.
Doãn Tranh cười híp mắt, “Tớ đã hỏi cậu về chuyện gì đâu nhỉ, ơ hay? Là cậu tự nói với tớ hết đấy nhé.” Doãn Tranh định thử thăm dò con bé này thử, con bé khờ quá khai hết cho cô nghe chứ đâu phải cô ép.
Khuôn mặt Kiều Nguyệt tối sầm lại, cô vẫn luôn bị Doãn Tranh hố hàng, sao cô ngu vậy, vẫn bị lừa vì cái thái độ biết hết tất cả của Doãn Tranh: “Tranh gia, cậu thâm lắm, biết tớ hay sợ cái dáng vẻ này nên mới cố ý dọa tớ, hèn gì Mục Vân Kiêu sợ cậu.”
Doãn Tranh nhún vai, “Mục Vân Kiêu chỉ là ngại thôi.” Cô nói tiếp: “Còn cậu đừng có chuyển chủ đề, một lát nữa tớ phải xử thằng anh của tớ một trận, dám có ý đồ xấu với bạn của tớ.”
Kiều Nguyệt đã cố ôm lấy cánh tay, đôi mắt long lanh chớp chớp cứ ngỡ đáng yêu sẽ lấy lòng được Doãn Tranh, nhưng không, nó đã bị vô hiệu hóa.
“Tranh Tranh à… Đừng có làm xằng bậy gì nhé.”
Doãn Trạch vừa đỗ xe xong liền đi tới, bị Doãn Tranh dẫm vào chân một cái, cô mắt nhắm mắt mở nói: “Là chân của anh trai à, xin lỗi, em bị mù không thấy.”
Doãn Trạch nổi khùng: “Doãn Tranh, em…” Anh chưa kịp nói hết lời liền bị Kiều Nguyệt kéo tay áo lại, cô lắc lắc đầu: “Anh Doãn.”
Doãn Trạch nhìn cô bé đáng yêu Kiều Nguyệt, đúng là chỉ có Nguyệt Nguyệt đáng yêu, con bé Tranh Tranh này càng ngày càng láo toét, lại biết chọc tức anh trai nó rồi.
Doãn Tranh vừa ngồi xuống bàn, liền lấy thực đơn gọi rất nhiều món, mục tiêu tiêu cháy ví của Doãn Trạch: Cho tôi phần này, thêm cả sốt phô mai và sốt trứng muối…”
Kiều Nguyệt ở bên cạnh lắc lắc người cô: “Tranh Tranh, ăn gì lắm thế, ăn không hết đâu…” Doãn Tranh nhìn Kiều Nguyệt, còn liếc qua Doãn Trạch: “Ăn hết mới gọi nhiều vậy chứ.”
Doãn Trạch: “…” Con em láo toét này.
Sau khi các món ăn bưng ra, Doãn Tranh vừa tính xung phong nướng thịt thì Doãn Trạch ngăn lại, anh muốn thể hiện sự oai phong và ga lăng của một thằng đàn ông trước mặt Kiều Nguyệt.
Cô đảo mắt nhìn, cũng lười giành việc, nên để mặc cho anh trai xung phong thể hiện trước mặt phái nữ, trông cái mặt thích ra vẻ của thằng anh ngáo không chịu được.
Trong khi đợi Doãn Trạch nướng thịt, Doãn Tranh mở điện thoại lướt web, nhìn diễn đàn trường đang up bài đăng rất sôi nổi nên bấm vào xem, một loạt bình luận lên tiếng chỉ trích cô vì mặt dày theo đuổi Giang Viễn.
Doãn Tranh: “…” Tính giải trí mà lướt cái này stress thêm.
Kiều Nguyệt ngồi bên cạnh cũng nhìn vào điện thoại cô hóng hớt, miệng thầm mắng: “Cái lũ này có thời gian không lo học hành, chỉ biết cào phím là giỏi.”
Bài đăng được đăng bằng một acc clone, nội dung là một bài phốt nói về nhân cách Doãn Tranh thối nát, tính cách đại tiểu thư ngông cuồng và một video ban sáng cô tát Lâm An An, hất tay Giang Viễn.
Người bình luận (1): Doãn Tranh ỷ nhà mình giàu càng ngày càng quá quắt, lại dám đánh nam thần Giang.
Người bình luận (2): An An người ta tuy gia đình không giàu có nhưng vẫn luôn cố gắng mỗi ngày, đâu như cái vị đại tiểu thư kia.
Người bình luận (3): Doãn Tranh sớm muộn cũng bị nghiệp quật sớm, học hành be bét, chỉ hống hách với người ta là giỏi.
Người bình luận (4): Giang nam thần thật đáng thương, bị loại người như vậy theo đuổi chắc cũng không mấy vui vẻ.
Và hơn một trăm bình luận khác chỉ trích cô.
Doãn Tranh nhìn các bình luận chửi mắng, cô đã quá quen với việc dư luận gió chiều nào hùa theo chiều ấy nên cũng không quan tâm, dù gì chửi mắng người khác cũng không giúp bọn họ giàu được như gia đình cô.
“Kể ra nhà mình giàu quá cũng khổ anh nhỉ.” Doãn Tranh đọc lướt cái bình luận rồi khẽ thở dài, haiz, nhà giàu cũng bị nói mà nghèo cũng bị nói, sống sao cho vừa lòng cái xã hội này chứ.
Kiều Nguyệt: “…” Flex chỉ là vô tình.