Chương 5: Bắt Nạt?
Kiều Nguyệt cũng bị sự âm u của Mục Vân Kiêu dọa sợ: “Tớ cũng không thoát được, cậu ấy cứ lập dị trông sợ thật ý, trai đẹp của cậu đó.”
Doãn Tranh xoay lui bàn sau, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào Mục Vân Kiêu: “Này, cậu sao vậy, cậu cứ âm trầm như vậy khiến bọn tôi không tập trung được.”
Mục Vân Kiêu nhìn khuôn mặt khả ái của cô rồi mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng anh lại không nói được gì, chỉ ngậm ngùi cúi đầu nói ra hai chữ: “Xin lỗi.”
Doãn Tranh xoay người lên không muốn so đo với Mục Vân Kiêu, sau đó cô không còn cảm nhận được sự âm u từ anh nữa.
Hai tiết học trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ ra chơi. Doãn Tranh lại rất tự nhiên xoay lui bàn sau nhìn Mục Vân Kiêu, còn tấm tắc khen: “Đã có ai bảo cậu rất đẹp trai chưa?”
Anh nghe vậy liền thoáng sững người, rồi quay lại dáng vẻ lạnh nhạt như cũ.
Doãn Tranh nhìn người đối diện không thèm đáp lại lời mình nhưng vẫn không buông tha: “Hay là chúng ta làm quen đi, tôi tên là Doãn Tranh, bạn Mục từng học ở trường Thực nghiệm nên có lẽ sẽ giỏi lắm nên rất mong bạn giúp đỡ.”
Mục Vân Kiêu liền nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục viết ra giấy đưa cho cô: “Cậu có thể im lặng được không? Ồn ào quá đấy.”
Doãn Tranh nhìn thấy dòng chữ, vẫn mặt dày mỉm cười: “Ơ sao cậu lạnh lùng thế, mỹ nhân như tớ cậu còn từ chối được thì ai có thể lọt vào mắt xanh cậu đây?”
Kiều Nguyệt kéo ghế cách xa Doãn Tranh ra, cô từ chối nhận người quen, người này không phải bạn thân cô, sao có thể mặt dày như vậy chứ? Lúc theo đuổi Giang Viễn cũng không nói chuyện mặt dày như vậy.
Doãn Tranh cảm thấy khá thú vị, kiếp trước chỉ trải qua một mối tình, bị người ta tính kế ớn tới tận bây giờ chẳng muốn yêu, nhưng giờ cũng muốn trải qua một mối tình thời thanh xuân nha.
Phải tán tỉnh người càng đẹp trai, lạnh lùng như vậy mới càng vui chứ.
Doãn Tranh đang tính trêu Mục Vân Kiêu tiếp thì ngoài cửa lớp vang lên tiếng hét: “Doãn Tranh, cô lại muốn gây sự với An An nữa hả? Vậy mà lúc sáng giở trò lạt mềm buột chặt với tôi, đúng là tính nết vẫn không thay đổi mà.”
Doãn Tranh nghe giọng người quen liền cụt hứng, cô vòng tay đi ra hành lang, liền thấy một đôi uyên ương đang khoác nắm tay nhau thắm thiết khiến cô không nhịn được mà mắt hơi ngứa.
“Gì? Tôi làm gì cô ta?” Doãn Tranh ngoáy tai nhìn nữ chính Lâm An An đang khóc thút thít trong lòng Giang Viễn, không khỏi cảm thấy buồn nôn thay nữ phụ.
Cô suy nghĩ: “Điều gì khiến mình cho rằng đôi nam nữ chính trong truyện rất đẹp đôi, nữ chính rất thuần khiết ấy nhỉ? Giờ chưa làm gì đã đến ăn vạ là sao?”
Lâm An An khóc sướt mướt, bộ dạng trông rất đáng thương kể lể: “A Viễn, là tớ không tốt, cậu không nên trách bạn học Doãn Tranh, lúc đó là do tớ vô ý đụng cậu ấy mới khiến cậu ấy nổi giận…”
Kiều Nguyệt nhìn con nhỏ Lâm An An này diễn kịch không khỏi cay mắt: “Tranh gia nhà tôi làm gì? Cô ấy bắt nạt cô lúc nào, nói chuyện phải có bằng chứng đàng hoàng chứ khi không đến đồn bậy đồn bạ làm như Tranh Tranh có lỗi với cô vậy.”
Doãn Tranh đặt tay lên vai Kiều Nguyệt, ý bảo cô đừng nói gì cả cứ để cô xử lý.
Doãn Tranh lên giọng hống hách của một nữ phụ độc ác, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta: “Cậu nói xem, tôi đánh cậu ở đâu?”
Lâm An An thuận tay chỉ vào một bên má, cứ nghĩ Doãn Tranh sẽ cúi đầu xin lỗi cô ả, nhưng không, Doãn Tranh thuận tay tát mạnh vào má mà cô ta chỉ, khóe miệng nhếch lên.
“Bốp!”
Lâm An An sững sờ vì không ngờ Doãn Tranh tát mình, bình thường cô ta khép nép vì sợ Giang Viễn sẽ lạnh nhạt với cô ta, sao bây giờ lại đánh mình?
Giang Viễn nhìn Doãn Tranh vừa đánh Lâm An An, hắn vung tay tính đánh cô liền bị cô chặn lại, Doãn Tranh dùng lực hất hắn ra.
Tất cả các học sinh đều đang trầm trồ vì không ngờ cô Đại Tiểu thư này lại có sức lực mạnh tới vậy, không khỏi sợ hãi thụt lùi mấy bước vì sợ một khi cô nổi giận sẽ đánh họ.
Kiều Nguyệt nhìn bạn mình đánh đôi cẩu nam nữ này, không khỏi cho một like: “Tuyệt lắm bạn tôi ơi.”
Lúc này giám thị đi đến, mời Doãn Tranh, Giang Viễn và Lâm An An đến phòng giáo vụ để trình bày sự việc.
Lúc này không biết Doãn Tranh lấy nước mắt từ đâu mà tuôn ra không ngừng, trông rất tủi thân:
“Giám thị, thầy phải làm chủ cho em, bạn học Lâm vu khống em đánh bạn ấy nên em chỉ đành “đánh” thật để chứng minh lời vu khống của bạn ấy, bạn học Giang vì vậy mà tức giận lao lên định đánh em, hức.”
Các học sinh ở hành lang: “…” Dạo này Đại Tiểu thư còn biết khóc để lấy lòng người khác nữa à.
Giám thị nhìn Giang Đại Thiếu gia, nhìn cả Doãn Đại Tiểu thư, đều là nhân vật không tầm thường, chỉ đành nói: “Được rồi, ba em đều lên phòng giáo vụ rồi nói tiếp.”
Ở phòng giáo vụ, Doãn Tranh không ngừng kể lể, còn kể cả câu chuyện bố cô sắp đầu tư để mua thiết bị máy tính ở trường.
Giám thị Trương chỉ đành bất lực tiễn Doãn Tranh về lớp với hình phạt: “Cả ba em mỗi người đều viết bảng kiểm điểm một ngàn chữ cho tôi.”
Các giáo viên khác nhìn thầy giám thị Trương đầu sắp hói tới nơi mà mỗi ngày phải đối phó với đám học sinh nhà giàu, trong lòng đều cảm thấy đồng cảm thay ông.
Giám thị Trương: “…” Số tôi khổ quá mà.