Chương 23
“Ê 292, ngươi thấy mấy quán bar như này thế nào?”
292 ngái ngủ đáp: [Đang giờ nghỉ của Hệ thống, chủ nhân liên lạc lại sau.]
Doãn Tranh: “…”
Sở Lăng thấy cô hôm nay khác ngày thường, anh lại gần hỏi.
“Đại Tiểu thư hôm nay sao thế?”
Doãn Tranh lắc đầu, chỉ là không thích nơi này lắm, sợ về sớm sẽ ảnh hưởng tâm trạng của mọi người.
“Không sao, hôm nay hơi mệt.”
Sở Lăng nhíu mày, “Mệt thì phải nói chứ, còn đến đây làm gì?”
Doãn Tranh trả lời thật thà, “Sợ bọn mày mất vui, không thể không đến, dù gì tao cũng nhớ Vãn Vãn.”
Sở Lăng từ trong túi lấy một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi, lúc này trông đểu cáng thật sự.
Doãn Tranh nhìn điếu thuốc cậu ta đang hút, “Học sinh Thực nghiệm hư hỏng vậy à?”
Sở Lăng ngã lưng ra sau ghế, cười khẩy.
“Thực nghiệm thì sao chứ, tao vào cho Sở gia vui chứ tao đếch thích cái trường đấy, trường gì lắm nội quy, mẹ nó học trường mày còn sướng hơn.”
Doãn Tranh biết gia đình của Sở Lăng tương đối phức tạp, cậu ta là con của chính thất nên luôn phải làm hài lòng bố cậu ta để không mất vị trí người thừa kế.
Cô lấy điện thoại ra bấm để giải trí, nhẹ giọng nhắc nhở cậu ta: “Hút cũng được, mà hút ít thôi, chưa thấy thừa kế được gia sản mà thấy hư hai lá phổi rồi đấy.”
Sở Lăng được nước lấn tới, dựa vào vai cô, “Cho dựa một tí.”
Cô đẩy đầu cậu ta ra, ánh mắt ghét bỏ, “Đừng đụng chạm lung tung.”
Một lát sau, cô nhìn thấy ngoài cửa Giang Viễn nắm tay Lâm An An đi vào, không khí trông rất ái muội.
Hệ thống hiển thị: [Hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu, cộng 10 điểm tích lũy vào năng khiếu: múa.]
Nghe thấy tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Doãn Tranh cười thầm hihi.
Cả đám lập tức quay sang nhìn hai người bọn họ, Thẩm Gia Phong còn nhiệt tình đi đến chào hỏi.
“Bạn gái của A Viễn đây hả? Dạo này đổi gu sang thanh thuần ngọt ngào sao?”
Lâm An An bối rối vén tóc lên, Giang Viễn nhìn Sở Lăng và Doãn Tranh ngồi sát nhau như vậy có chút khó chịu nhưng rất nhanh đã giới thiệu Lâm An An cho mọi người.
“Đây là An An, bạn gái của tao, chúng mày mà bắt nạt cô ấy chính là động đến tao rồi đấy.”
Hứa Vãn không thèm liếc Lâm An An một cái, đi sang ngồi bên cạnh Doãn Tranh.
Giang Viễn thấy không khí ngại ngùng như vậy, liền giới thiệu mọi người cho Lâm An An.
“Đây là Sở Lăng và Thẩm Gia Phong, cả hai đều học trường Thực nghiệm Tỉnh, đây là Hứa Vãn học cấp ba Kim Thành, còn Doãn Tranh thì em biết rồi đấy.”
Lâm An An đương nhiên đã nghe danh của nam thần Sở Lăng ấm áp nhưng thay bạn gái như thay áo, liền chủ động tiến lên bắt chuyện nhưng lại trượt chân ngã vào lòng Sở Lăng.
Cả đám đồng loại nhíu mày, cái cô bạn gái của Giang Viễn sao vậy?
Doãn Tranh ngồi bên cạnh, suy nghĩ: “Hào quang nữ chính thấy nam phụ nào cũng lỡ chân nhỉ.”
Sở Lăng thấy cô nhìn mình không nói gì, nhíu mày đẩy Lâm An An ra, “Này, cậu sao vậy?”
Lâm An An không biết từ đâu, giọng sụt sịt như rất tủi thân: “Mình xin lỗi, mình không cố ý.”
Giang Viễn thấy bạn gái bị bắt nạt, liền kéo tay cô đứng dậy, nhíu mày.
“Sở Lăng, mày bình thường cũng nhiều em lao vào lòng mày chẳng nói, cứ thích gây khó dễ cho bạn gái tao à?” Nói xong còn liếc sang Doãn Tranh.
Doãn Tranh nhướng mày, thằng nam chính này bị khùng à, nhìn cô làm gì.
Sở Lăng phủi phủi quần áo, “Mấy em kia đã có bạn trai đâu, còn đây lại là bạn gái mày khi không lại nhào vào lòng tao, muốn gây sự chú ý à?”
Thẩm Gia Phong lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã, từ ngày Giang Viễn có bạn gái, cậu ta bắt đầu không thân thiết với nhóm như trước nữa.
“Đừng vì tớ mà cãi nhau nữa…” Lâm An An yếu ớt lên tiếng, như thể cậu ta là cô gái được nhiều nam sinh tranh giành vậy.
Hứa Vãn dựa vào vai cô, không nhịn được mà phì cười: “Ảo tưởng sức mạnh giai đoạn cuối à?”
Doãn Tranh cũng cười theo, “Chắc vậy, tán được thiếu gia Giang Viễn nên cũng có hơi ảo tưởng một chút.” Cô kéo áo của Sở Lăng ý bảo cậu ngồi xuống, đừng cãi nhau nữa.
Lâm An An nhìn sang cô, muốn nói khùng nói điên gì thì nói hết đi, “Tranh Tranh bình thường không học sẽ đến bar như vậy sao, Doãn gia không nói gì ư?”
Doãn Tranh nhếch môi, cô vắt chéo chân khí thế của một vị Đại Tiểu thư nhìn cô ta.
“Ba mẹ tôi không quản thì cậu quản làm gì? Lắm mồm phiền vãi.” Cái đầu óc cô nữ chính này có vẫn đề hả trời.
Giang Viễn nhíu mày, “Cô ấy nói đúng mà, cậu lại chẳng suốt ngày đi tụ tập mấy chỗ như này. Cả ngày đều khiến cô chú Doãn lo lắng không thôi.”
Doãn Tranh cười khinh, cô nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
“Thì sao? Có ăn hết của nhà cậu không, hay thích xen vào việc người khác thế nhở? Cậu trước giờ cũng đi với bọn tôi chứ hay ho gì, tỏ vẻ thượng đẳng cho ai xem?”
Cả nhóm nhìn Giang Viễn với ánh mắt thất vọng, vì một cô gái lại xỉa xói cách chơi chung của cả nhóm như vậy.
Hứa Vãn này giờ không lên tiếng, chỉ âm thầm liếc Giang Viễn.
“A Viễn, bọn tao như nào mày phải hiểu rõ chứ? Nói như kiểu bọn tao là người xấu còn bạn gái của mày thanh cao lắm cơ.”
Không khí đang vui, Giang Viễn đến liền làm cả bọn mất hứng.
– —
Tác giả có điều muốn nói:
Doãn Tranh: Ta không muốn tránh xa nam nữ chính, ta muốn đá bay chúng!
Tiểu Hệ thống: Nhiệt tình cổ vũ chủ nhân!
Nguyên thân: “…” Không biet nói gì.