Thiên Kim Nữ Phụ Cũng Muốn Yêu Đương - Hồ Trân - Chương 19: Người yêu cũ
Tiểu Hệ thống nhanh chóng quét nhân vật: [Đã xác định được nhân vật, nam phụ Cảnh Triết – người yêu cũ của nguyên chủ.]
Doãn Tranh sầu não nhìn anh ấy, cô suy nghĩ: “Nguyên thân sợ thật, tán cả anh trai dịu dàng như này.”
“Này 292, vì sao bọn tôi chia tay?” Cô thật sự không hiểu vì sao nguyên thân có một anh người yêu dịu dàng như này lại cứ phải đâm đầu vào nam chính.
Tiểu Hệ thống 292 ngã ngớn, nó bay lên ngồi trên vai cô rồi trả lời: [Nguyên thân chỉ xem Cảnh Triết là thế thân của nam chính, chán rồi nên đá anh ấy.]
Doãn Tranh: “…” Cái cô gái tồi này.
Cảnh Triết nhìn cô, thấy cô ngây người liền cúi xuống dịu dàng hỏi thăm: “Tiểu Tranh, em có sao không?”
Cô lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Em không sao, cảm ơn anh.” Nói xong, Cảnh Triết chìa tay ra kéo cô đứng dậy.
Doãn Tranh âm thầm đánh giá chàng trai trước mặt, ôi sao mà ấm áp thế không biết.
Cảnh Triết gãi đầu, nhớ lại hôm trước Doãn Tranh bắt gặp anh nhận thư tình của một cô gái thì liền đi ngang qua ngó lơ anh: “À cô gái hôm trước anh từ chối rồi, em đừng hiểu lầm.”
Doãn Tranh nhớ lại hôm trước cô gái kia lườm mình, nhưng Cảnh Triết giải thích với cô làm gì nhỉ? Không phải hai người chia tay rồi sao.
Tiểu Hệ thống đọc được suy nghĩ liền nói thêm: [Gì chứ, chủ nhân có bị khờ không? Anh ta đang ám chỉ muốn quay lại với cô đó.]
Doãn Tranh buộc miệng nói: “Anh giải thích với em làm gì?” Cô phủi phủi bụi trên đồng phục.
Cảnh Triết nghe vậy, khuôn mặt trầm xuống, anh cười khổ: “Ừ nhỉ, dù gì chúng ta cũng chia tay rồi.”
Doãn Tranh nhìn thẳng vào mắt anh, cô khẽ thở dài: “Thật ra em không cố ý muốn tổn thương anh đâu, anh đừng vì những lời nói và hành động ngu xuẩn trước đó của em bị ảnh hưởng, em là một đứa tồi tệ không đáng để anh bận tâm, anh sẽ gặp được những người tốt hơn thôi.”
Doãn Tranh xoay lưng đi về lớp, để lại Cảnh Triết sững sờ đứng đó nhìn theo bóng lưng của cô, anh lẩm bẩm: “Không thể cho anh cơ hội sao… Những cô gái đó không tốt bằng em.”
Cảnh Triết là một mọt sách chính hiệu, anh đẹp trai, dịu dàng lại học rất giỏi khiến rất nhiều cô gái thích anh, theo đuổi anh, cũng vì thế mà các bạn nam trong lớp rất ghét anh.
Một hôm nọ, anh bị bọn họ bắt nạt trong nhà vệ sinh, là cô phát hiện lao vào đánh bọn chúng một trận. Sau hôm đó, cô theo đuổi anh, công khai anh là bạn trai của cô trước toàn trường, chẳng còn ai dám đến bắt nạt anh nữa vì họ sợ cô.
Nhưng chỉ yêu nhau mấy tháng, anh mới biết cô chỉ xem anh là thế thân, chỉ vì anh khá giống với bạn thanh mai trúc mã của cô lúc nhỏ. Anh biết nhưng anh không muốn mất cô, bởi vì cô đã đem lại cho anh rất nhiều điều tốt đẹp, cô bảo vệ anh, mặc kệ mọi người bàn tán cô là Đại Tiểu thư ngông cuồng, đanh đá.
Rồi một ngày, cô chỉ nhắn tin cho anh vỏn vẹn hai chữ chia tay, từ đó không còn xuất hiện trước mặt anh nữa, gặp anh cũng xem như hai người xa lạ.
Doãn Tranh, rốt cuộc em đã từng thích anh chưa?
Bạn bè anh nói đúng, Doãn Tranh là red flag chính hiệu, người ta muốn tránh không hết mà anh cứ như con bò tót lao vào, thích cái sự ấm áp mà cô dành cho anh.
Tiểu Hệ thống 292 lượn lờ trước mặt cô, không ngừng châm chọc: [Ôi, chàng trai đáng thương vơ trúng phải nữ phụ Doãn Tranh.]
Doãn Tranh liếc nó: “Gì chứ, cái này là nguyên thân tạo nghiệp chứ không phải ta.” Cô hỏi tiêp: “Vậy sau này anh ấy như nào?”
Tiểu Hệ thống lục soát kịch bản rồi trả lời: [Sau này nguyên thân bị nam chính giết, anh ấy vì giúp cô báo thù nên lên kế hoạch ám sát nam chính, kết cục là không giết được mà còn vào tù.]
Doãn Tranh bất ngờ không thôi, thật sự cũng có một chàng trai vì nguyên thân mà làm đến mức này sao, trong nguyên tác cũng không khai thác sâu: “Vì một cô gái, có đáng không?”
Tiểu Hệ thống lắc đầu: [Do anh ta quyết định thôi, sao lại đáng hay không đáng. Dù gì cô cũng là ánh trăng sáng của anh ta mà.]
Cô xoa đầu ngã lưng dựa vào ghế: “Ôi thế giới điên vì tình này.”
Mục Vân Kiêu thấy cô trong giờ học không tập trung, mà cứ thẫn thờ như vậy, không nhịn được mà hỏi: “Bạn học Doãn, có chuyện gì sao?”
Doãn Tranh không nghĩ nhiều, cô đáp: “Mới gặp người yêu cũ nên có chút sầu.”
Cô nhận ra mình lỡ lời, chỉ thấy Mục Vân Kiêu không nói gì, tiếp tục nghe giảng, đột nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Mà bên này, Kiều Nguyệt lại lắm mồm hỏi đủ thứ.
“Thật hả, Cảnh Học trưởng nói gì không? Cậu định quay lại với anh ấy hả? Tớ nói thật, anh ấy tốt vãi luôn, không hiểu sao lúc đấy cậu ngu ngơ đá anh ấy, tội vãi.”
Doãn Tranh liếc Kiều Nguyệt: “Làm như tớ tồi tệ lắm không bằng ấy, anh ấy bị tớ đá cũng may, yêu loại người như tớ chỉ khổ cho ảnh thôi.”
Kiều Nguyệt: “…” Ừ, cậu tồi vl ấy.
Kiều Nguyệt âm thầm khen ngợi, ánh mắt nó lấp lánh như vì sao nhìn cô.
“Cậu đúng là cao thủ.”
Doãn Tranh hất tóc, vỗ ngực nói: “Tất nhiên rồi.”
Mục Vân Kiêu không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, anh nhăn mặt nói thầm với cô: “Cậu nói nhiều quá đấy.”
Doãn Tranh: “…” Bị gì vậy trời?
Tác giả: Không biết sao t đào ra anh nam phụ dịu dàng si tình vậy nữa, thấy cũng thương anh ghê, hổng biết sao luôn á. =)))))))))))