Chương 18: Đúng là người biết yêu có khác
- Trang Chủ
- Thiên Kim Nữ Phụ Cũng Muốn Yêu Đương - Hồ Trân
- Chương 18: Đúng là người biết yêu có khác
Cô vẫn còn cảm giác trái tim đập bịch bịch bịch, ôi đúng là mê mỹ nam quá đà rồi.
Tiểu Hệ thống 292 xuất hiện không ngừng trêu chọc cô: [Ôi dào, chủ nhân cũng biết đỏ mặt à. Đúng là người biết yêu có khác.]
Doãn Tranh nghe nó nói, hận không thể đấm nó mấy phát, cái linh hồn robot chết tiệt này.
“Mi im mồm đi, nói câu nào muốn đấm câu đấy.”
Vì đêm qua Doãn Tranh thức đêm đọc tiểu thuyết nên sáng hôm nay cô đã ngủ dậy trễ.
Người trong nhà đều ra ngoài nên chẳng ai kêu cô dậy, Doãn Tranh cuống cuồng bật dậy, tài xế riêng trong nhà cũng bận việc nên cô phải bắt taxi đến trường.
Bảy giờ vào học nhưng đến bảy giờ hai mươi phút, Doãn Tranh mới đến trường.
Cô chạy thục mạng đứng trước cửa lớp, cô vừa thở vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt một thầy giáo đầu hói đứng lù lù trước mặt.
Thầy đầu hói kia họ Tống, là giáo viên dạy Toán của lớp cô, ông cầm trên tay cây thước gỗ, khuôn mặt cười hiền hòa trông rất đáng sợ.
“A, trò Doãn, cứ tưởng trò đi du lịch rồi chứ.”
Doãn Tranh nhìn thầy Tống, khuôn mặt cô biểu thị sự hoảng loạng, lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy sợ giáo viên như này.
Nhìn cái biểu cảm của ông thầy, cô đoán chắc là ổng nãy giờ rất trông ngóng cô đến lớp để giáo huấn cô đây mà.
Thầy Tống mỉm cười: “Vậy cô vào giải bài toán trên bảng kia, tôi sẽ tha cho cô.”
Nếu là nữ phụ Doãn Tranh, nghe Toán chỉ biết hoảng hốt và lo sợ thì Doãn Tranh bây giờ lại khác, cô thật sự rất thích học Toán nha, các con số thật sự rất dễ thương!
Doãn Tranh đi vào lớp dưới bao ánh mắt của mọi người, Kiều Nguyệt biết mỗi lần tới tiết Toán là Tranh gia nhà cô lại bị ăn gậy từ ông Tống. Cô che mắt lại sợ khung cảnh hỗn loạn lọt vào mắt mình.
Doãn Tranh tự tin nhìn bảng, cô đọc đề rồi nhẩm miệng kết quả, chỉ viết đáp án không viết cách giải.
Cô nói chuyện với Hệ thống: “Này, cái giá trị tích lũy trí tuệ kia cũng hay phết, đầu óc tôi như thông minh thêm mấy phần ý.”
Tiểu Hệ thống 292 vỗ ngực hếch mũi: [Đương nhiên rồi, đồ mà Hệ thống bọn tôi cho rất có giá trị đấy nhé.]
Doãn Tranh: “…” Tự tin thấy gớm.
Thầy Tống định tiến lên cho cô ăn gậy thì liền kinh ngạc, vì sao lại viết đúng đáp án rồi?
Doãn Tranh biết thầy sẽ kinh ngạc, đọc ra các công thức cần dùng để xử lý bài này, đầu của thầy Tống lại rụng tóc, từ hói lại càng hói thêm!
Doãn Tranh về chỗ ngồi, Kiều Nguyệt nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái: “Tranh Tranh lén đi học lớp bổ túc nào mà giỏi thế?”
Cô lấy sách vở ra, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm, không học bổ túc, chỉ là có người yêu tương lai kèm cặp.”
Mục Vân Kiêu ngồi ở sau, nhấc chân đá thật mạnh vào chân ghế cô, nhưng chỉ có cô biết, anh vẫn yên lặng chuyên tâm nghe giảng như cũ.
Doãn Tranh: “…” Ơ sao lại đá ghế mình, có phải là muốn gây sự chú ý, thích mình rồi chăng?
Mục Vân Kiêu mà nghe được những lời này chắc phải đấm vào mặt cô cho hả dạ luôn quá.
Thầy Tống đứng trên bục giảng, nhìn Doãn Tranh với ánh mắt trìu mến như người cha già nhìn thấy con gái trưởng thành.
Cô chạm vào vai Kiều Nguyệt, nói: “Ê, sao thầy ấy nhìn tớ trông sợ vậy, bộ tớ làm gì sai hả? Không lẽ vì tớ giỏi quá chăng?
Kiều Nguyệt: “…”
Sau hai tiết Toán, thầy Tống mời cô lên văn phòng nói chuyện.
Khi cô vừa vào phòng, thầy Tống đứng dậy cười toe toét: “Trò Doãn, tôi biết em rất có tố chất, chỉ là có chút ham chơi không chịu học hành.
Doãn Tranh nghe thầy ấy nói vậy, cô sợ hãi lùi ra sau, sao ông thầy này nhìn mình trông cứ ghê ghê sao ấy.
Thầy Tống đứng dậy nói tiếp, không ngừng nói về tương lai sau này, phải làm một công dân có ích.
“Trò Doãn, từ nay cần gì tôi sẽ giúp đỡ em, vì tương lai đạt điểm Toán cao nhất trường.” Thầy Tống nắm lấy bả vai cô, nói về nhân sinh, triết lý cuộc sống làm cô có chút hơi sợ ông thầy này rồi.
Doãn Tranh cúi đầu, nhanh chóng nhập vai: “Cảm ơn thầy Tống đã tin tưởng em, em sẽ cố gắng hết sức để thành con ngoan trò giỏi!”
Thầy Tống nghe vậy liền hết sức cảm động. Còn các thầy cô khác trong văn phòng nhìn cô bằng ánh mắt kì quặc.
Doãn Tranh: “…” Đừng nhìn em bằng cái ánh mắt đấy nữa.
“Tiểu Tranh, cố gắng lên!” Sau đó ông ấy còn nháy mắt, bảo cô về lớp.
Doãn Tranh trên đường về lớp liền gọi hệ thống ra nói chuyện cho đỡ chán.
“Tôi cảm thấy cái thế giới tiểu thuyết này lắm thứ kì lạ, vì sao một người hoàn hảo như Doãn Tranh lại phải yêu đến chết đi sống lại vì một thằng ất ơ nào đó.”
Tiểu Hệ thống nhún vai, nó nói như vẻ đương nhiên: [Bởi vì tác giả của quyển tiểu thuyết này muốn tạo ra nhân vật phụ lót đường cho nữ chính mà. Không phải gu của độc giả hiện nay là nữ chính ngốc ngốc đáng yêu cần nam chính che chở bảo vệ à?]
Doãn Tranh nghe nó nó vậy, chỉ cảm thấy thế giới tiểu thuyết này xàm chó thế nào ấy, cô nói: “Mắc quái gì mà một vị Đại Tiểu thư phải cúi đầu chứ, đã mang danh Thiên kim hào môn thì phải ngẩng cao đầu, cao ngạo nhìn kẻ khác, chứ cứ phải chạy theo một thứ tình yêu không đáng làm gì.”
Tiểu Hệ thống: [Thế chủ nhân đi hỏi tác giả của quyển tiểu thuyết này đi.]
Doãn Tranh cười khẩy, cô nhún vai: “Đợi hoàn thành nhiệm vụ thì tôi sẽ gặp mặt tác giả bộ này, viết truyện xàm chó thật sự.”
Cô vì mải mê nói chuyện với hệ thống, nên không chú ý đường đi, đâm sầm vào người một bạn nam.
“Tiểu Tranh, em có sao không?” Chàng trai kia nhìn cô ngã dưới đất, lo lắng hỏi.
Doãn Tranh lật đật đứng dậy, cô thắc mắc nhìn anh ta, vì sao người trước mặt này lại biết tên cô?