Thiên Kim Nữ Phụ Cũng Muốn Yêu Đương - Hồ Trân - Chương 16: Hội con nhà giàu
• Chatting: Ứng dụng để nhắn tin
• FB = Facebook
• Gg = Google
Tuy lấy bối cảnh thuộc kiểu viết TQ nhưng tớ không quen dùng mấy app bên kia lắm.
– ———-
Buổi tối, biệt thự Doãn gia.
Doãn Tranh vừa tắm rửa xong, dù đã trải qua cuộc sống trong cuốn tiểu thuyết hơn một tuần rồi nhưng cô vẫn chưa thích ứng được một số chuyện.
Đôi lúc cô tỉnh dậy, sẽ tự lẩm bẩm hỏi bản thân rằng: “Đây là ai?”
Trong lúc đang suy nghĩ thì điện thoại của cô hiện lên tin nhắn, cô bấm vào Chatting xem liền hiện một group chat: “Hội con nhà giàu.”
Doãn Tranh nhìn tên group chat rồi suy nghĩ, hình như đây là group chat của hội bạn ăn chơi kiêm luôn những người bạn chơi với cô từ nhỏ.
Nguyên chủ rất yêu quý nhóm bạn này, tuy Doãn Tranh không muốn dính dáng gì đến mấy hội báo đời như này nhưng vẫn phải bấm vào xem tin nhắn, dù gì cũng là bạn của nguyên chủ.
Hội bạn con nhà giàu gồm có năm người trong đó có nam chính Giang Viễn, Thẩm Gia Phong, Sở Lăng, Hứa Vãn và Doãn Tranh. Tuy bây giờ đã theo học các ngôi trường khác nhau nhưng vẫn hẹn nhau đi chơi, ăn uống.
Sở Lăng tuy là đứa ăn chơi, báo đời nhất đám chẳng thèm học hành gì nhưng lại đỗ trường Thực nghiệm của Tỉnh, khiến cả đám lao vào đánh cậu ta một trận. Thẩm Gia Phong cũng đỗ trường Thực nghiệm.
Hứa Vãn học trường cấp ba Kim Thành, cách trường Nhất Dương mấy ki lô mét.
Doãn Tranh lúc trước biết Giang Viễn vào trường cấp ba Nhất Dương, liền mè nheo bố mẹ đập một đống tiền để vào đó học.
Group chat:
Thẩm Gia Phong: Dạo này không thấy Đại Tiểu thư nhà ta nhắn tin nhỉ? Theo đuổi được người ấy chưa? @Doãn Tranh @Tranh gia
Sở Lăng: Người ấy bây giờ có người yêu rồi, chắc đang sầu đấy.
Doãn Tranh đã tham gia cuộc trò chuyện.
Hứa Vãn: Hôm nào lên kèo đi bar đi, lâu rồi không gặp Tranh Tranh, tôi thật sự rất nhớ nha.
Thẩm Gia Phong: Duyệt luôn, tôi cũng nhớ Tranh với Vãn Vãn lắm.
Sở Lăng: @Doãn Tranh? Seen không rep bố đấm đấy.
Doãn Tranh: @Sở Lăng, không phải do cậu chọc tôi à?
Sở Lăng: Đi barrrrrr.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Sở Lăng là một tên thiếu gia badboy chính hiệu, thay người yêu như thay áo, chơi đùa tình cảm của của con gái là thú vui của cậu ta.
Doãn Tranh: Họ Sở kia, học sinh trường Thực nghiệm mà sống báo như vậy à?
Sở Lăng: Gì chứ, học sinh Thực nghiệm cũng ăn chơi, hút thuốc, đua xe được nhé.:)))
Thẩm Gia Phong: Tao cap màn hình gửi giáo viên nhé thằng kia.
Sở Lăng: Thách mày luôn đấy.
Hứa Vãn: Group đông vui nhỉ? @Giang Viễn bận đu đưa với em người yêu rồi à?
Sở Lăng: Dạo này nó theo gái bỏ anh em, học trường khác nhau là bung xõa liền. Để tao giới thiệu bạn gái tao cho mọi người xem, một em gái lớp 10 trường Nhất Dương, cùng trường với Tranh Tranh đấy.
Doãn Tranh:?
Sở Lăng: Con bé ấy tên Kiều Giang, trông xinh nhưng mà không hợp gu tao lắm, cơ mà cũng kiên trì lắm, tán tao từ hồi hè cơ.
Doãn Tranh: Kiều Giang? Chúc mừng cậu được tôi cho vào danh sách đen.
Sở Lăng: Ơ kìa? Tranh biết con bé đấy à, sao không nói sớm.
Doãn Tranh: Em gái cùng cha khác mẹ của bạn tôi ở trường, tôi đùa đấy, yêu ai mặc xác cậu chứ.
Thẩm Gia Phong: Vậy thứ hai tuần sau lên quán cũ nha mấy đứa. @Giang Viễn @Sở Lăng @Hứa Vãn @Doãn Tranh.
Doãn Tranh đọc xong tin nhắn liền rời khỏi cuộc trò chuyện.
Cô nằm dài trên giường, lăn qua lăn lại không biết làm gì, đành đứng dậy khoác áo đi ra ngoài hóng gió.
Dù gì tối nay anh trai Doãn Trạch đi chơi rồi, bố mẹ thì đi hẹn hò nữa, cứ phải để đứa con gái bé bỏng tội nghiệp này ở nhà một mình.
Doãn Tranh quyết định đến tiệm trà sữa mua một cốc cacao nóng, rồi ra công viên ngồi ở ghế đá hóng mát.
Bây giờ đã gần cuối tháng 10, thời tiết se se lạnh khiến cơ thể Doãn Tranh có chút run, cô vừa uống cacao vừa ngắm sao trên bầu trời, rất chill.
Kiếp trước chẳng có mấy cơ hội chill như này nên cô phải tận hưởng một chút chứ.
Bỗng từ xa, cô thấy một cô bé đang đứng dưới góc cây, nước mắt giàn giụa, cô bé khóc nấc lên: “Anh trai ơi huhu, anh đâu rồi.”
Doãn Tranh cầm theo cốc cacao chạy đến phía cô bé, cô như có điều suy nghĩ, vì sao một cô bé lại ở đây?
Cô đi lại cúi xuống hỏi cô bé: “Này bé ơi, người thân của em đâu?”
Con bé vẫn khóc tức tưởi, nhưng vẫn đáp: “Chị gái ơi, anh trai em đâu rồi, hức.”
Doãn Tranh bế con bé lên, cô lấy tay lau nước mắt cho cô bé, dịu dàng hỏi: “Bé ơi, em có nhớ số điện thoại hay chỗ làm việc của anh em không, chị dẫn bé đi tìm nhé?”
Con bé đột nhiên nín khóc, đôi mắt long lanh chớp chớp rồi ôm chặt lấy cô.
“Em, em có tờ giấy ghi địa chỉ mà anh trai đang làm việc.” Nói xong con bé thò tay vào túi áo, móc ra một mẩu giấy nhỏ đưa cho cô.
Doãn Tranh một tay bế cô bé, một tay nhìn địa chỉ rồi nói: “Ừm, anh em đang làm việc ở cửa hàng tiện lợi ở gần đây thôi, chị bế em tới đấy nhé.”
Con bé gật đầu, bộ dạng rất ngoan khiến cô muốn cắn một cái, “Bé đáng yêu, em tên gì?”
Cô bé suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Em tên là Noãn Noãn ạ.”
Doãn Tranh mỉm cười, cô nâng con bé lên: “Để chị đưa Noãn Noãn bay lên cao đến gặp anh của em nhé.”