Chương 15: Ăn trưa
Mẹ Doãn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, nhờ nó chở đến đây thì phải năn nỉ ỉ ôi dữ lắm, mà sao giờ thấy con bé nhà họ Kiều thì hào hứng dữ vậy.
Doãn Tranh biết rõ mẹ Doãn đang nghĩ gì, chỉ biết vỗ vai mẹ, chúc mừng mẹ đã có một thằng con trai trời đánh.
Mẹ Doãn biết con gái lên đồn cảnh sát cũng không trách móc mấy, chỉ mắng: “Con bé này, nghĩ sao buổi trưa nắng nóng như vậy lên quán Net làm gì? Sao không chiều tối cho mát.”
Doãn Tranh: “…” Người nhà họ Doãn đều thương con gái vậy sao.
Doãn Tranh quay sang hỏi mẹ: “Ủa mà bây giờ mẹ con mình đi bộ về hả?”
Mẹ Doãn biểu cảm như đã dự đoan được điều này nói: “Lúc nãy mẹ thấy Tiểu Trạch nhìn con bé kia mẹ đoán nó kiểu gì cũng xung phong chở người ta về nên mẹ nhắn bác tài xế riêng của nhà mình trước rồi.”
Doãn Tranh ồ một tiếng, thầm đưa ngón like khen mẹ thâm sâu.
Mẹ Doãn nhìn điện thoại, bấm đặt chỗ ở một nhà hàng: “Nhìn cái thằng Trạch kia thì chắc qua nhà của Tiểu Nguyệt ăn trưa ké Kiều gia rồi, ông Kiều rất yêu quý nó. Trưa nay bố con cũng không về, hôm nay đầu bếp nhà ta cũng nghỉ, mẹ chưa kịp nấu cơm đã đến đây. Hay là hai mẹ con mình đi ăn nhé.”
Doãn Tranh nghe nhắc đến ăn, đôi mắt liền phát sáng, gật gật đầu: “Nhất trí luôn ạ.”
Mẹ Doãn chọn nhà hàng cơm niêu phong cách phương Đông, mẹ Doãn vì là khách VIP nên vừa đặt chỗ ngồi thì rất nhanh đã được đặc cách ngồi phòng VIP.
Doãn Tranh không ngừng cảm thán: “Ăn cơm thôi mà cũng sang vậy trời.”
Mẹ Doãn nhíu mày nhìn con gái: “Mẹ con mình hay đi ăn chỗ này mà, biểu cảm của con mẹ là sao?”
Doãn Tranh nhận ra thái độ của mình không đúng lắm, liền lắc đầu: “Con đùa thôi mẹ, lúc nãy đứng ngoài nắng nên não con hơi chậm tí.”
Buổi trưa nên nhà hàng khá vắng nên đồ ăn được dọn ra cũng khá nhanh phòng khách có bốn phòng, ngoài bàn của Doãn Tranh và mẹ ra cũng có một bàn được đặt trước, cô không để ý chỉ lo ăn uống.
Mẹ Doãn thấy con gái ăn ngon miệng như vậy liền bật cười: “Bình thường kén ăn lắm mà? Sao hôm nay ăn nhiều thế.”
Doãn Tranh vừa ăn vừa suy nghĩ, cảm thấy dạo này tần suất gặp nam nữ chính nguyên tác khá thấp, chắc là sẽ không gặp nhiều nữa đâu, vì có liên quan gì nhau đâu mà gặp.
Nhắc người quen người quen liền tới, Doãn Tranh nhìn thấy một đôi tình nhân trông rất quen mắt đi vào bàn VIP cạnh bàn của cô. Và không ai khác, chính là nam nữ chính.
Doãn Tranh đang ăn cơm hận không thể vả vào mồm mình một cái: “…” Cái miệng quạ đen này.
Tất nhiên Giang Viễn đã nhìn thấy cô, còn cả mẹ của cô nữa. Giang Viễn dù gì cũng là thanh mai trúc mã của Doãn Tranh nên đối với mẹ của cô vẫn rất kính trọng.
“Dạ cháu chào dì.” Giang Viễn mỉm cười, ghét Doãn Tranh thật nhưng cũng không thể làm xấu đi mối quan hệ giữa hai gia tộc Giang – Doãn.
Mẹ Doãn nghe thấy giọng điệu quen quen, nhìn thấy Giang Viễn thì cũng chỉ gật đầu cười cho có. Cái thằng nhóc chó má này từ chối con gái bà, bà cũng không tiếc đạp cho nó một cước.
Nữ chính Lâm An An lại muốn diễn trò trước mặt mẹ cô, còn tiến lên làm thân: “Cháu chào cô, cháu là An An, là bạn của A Viễn và Tranh Tranh ạ.”
Lâm An An còn không ngừng nịnh nọt mẹ cô: “Doãn Phu nhân nghe danh đã lâu, trông cô còn trẻ đẹp hơn trên mình, không biết cô dùng cách nào để bảo dưỡng nhan sắc vậy ạ?”
Mẹ Doãn lịch sự trả lời: “Cảm ơn cháu đã có lòng khen, cô biết cô đẹp mà.”
Doãn Tranh: “…” Tuy được nữ chính gọi tên mình mà sao cứ thấy ngứa tai thế nhỉ.
Giang Viễn nghe An An chỉ bảo bọn họ là bạn, tưởng rằng là do Doãn Tranh đe dọa nên nắm chặt lấy tay cô ta tuyên bố chủ quyền: “Bọn cháu là người yêu của nhau ạ.”
Lâm An An nghe vậy liền ngại ngùng, giật giật áo của Giang Viễn biểu thị cậu đừng nói nữa, sẽ làm “Doãn Tranh” buồn.
Giang Viễn lại cảm thấy Lâm An An đang ghen, trông rất đáng yêu, còn xoa đầu ả.
Doãn Tranh nhìn hai người này liếc mắt đưa tình trước mặt mình, ăn cơm cũng mất ngon: “Được rồi, yêu gì đi biến lẹ để mẹ con tôi ăn cơm, ưỡn ẹo trước mặt tôi làm gì.”
Mẹ Doãn che miệng cười, con gái bà đúng là tiểu công chúa đanh đá, nói nào cũng khiến người ta mất mặt.
Giang Viễn tức giận nhưng vì có mẹ Doãn cũng không dám mắng cô, kéo Lâm An An sang bàn khác ngồi.