Chương 13: Thua cuộc
Doãn Tranh cắn kẹo mút, rất mất kiên nhẫn đáp cho có lệ: “Sao cũng được, tạo phòng nhanh chứ ở đây nóng thật, chọn cái góc mà quạt cũng không có. Cậu khiếu nại chủ quán đặt máy điều hòa ở các góc đi.”
Chủ quán ở đó không xa: “…” Mấy vị tổ tông này đến chơi hay đến phán xét cái tiệm của người ta vậy?
Lạc Tử Nhiên thấy trời nóng cũng nhanh chóng tạo phòng: “ID phòng: 917496.”
Doãn Tranh nhấp chuột, bấm xác nhận, cô chọn nhân vật Hữu Ca mặc thêm trang phục Thiên lôi lúc nãy mới quay trông rất sáng chói.
Đệ Nhất Thiên Hạ Vs Em gái Tiểu Nhiên ngọt ngào ngốk nghếck đáng iu.
Lúc này cả đám mới nhìn cái tên của Lạc Tử Nhiên, Giang Nhất quay sang chỉ chỉ trỏ trỏ cười vào mặt cậu ta rất sảng khoái: “Ngốc nghếch còn đáng yêu mới chịu cơ, thế mà cười người ta cũng chịu nhỉ. Em gái Tiểu Nhiên?”
Kiều Nguyệt cũng che miệng cười: “Nào, không được trêu bé Nhiên đáng yêu.”
Lạc Tử Nhiên mặt đỏ như trái cà chua, không ngừng oán trách em gái đáng ghét, con bé nhân lúc cậu ngủ lén vào dùng vé đổi tên mà cậu tích được, vì Lạc Tử Nhiên đã đổi tên rất nhiều lần nên số vé cần đổi hơn hai mươi vé, tiền đâu mà đổi chỉ đành lấy cái tên này.
Lạc Tử Nhiên giải thích nhưng chẳng ai thèm tin: “Gì chứ, cái này là em gái tôi…”
Doãn Tranh im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: “Các cậu đừng có trêu chọc sở thích của người ta như vậy, cậu ta tự ái bây giờ.” Sau đó cô cũng nhếch môi cười.
Lạc Tử Nhiên: “…” Giờ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Màn hình hiện lên đấu trường 1v1, Doãn Tranh dùng nhân vật nam Hữu Ca một thân là trang phục thị vệ màu đen mang theo một thanh kiếm bên hông thêm hiệu ứng skin ở sau lưng là một mảnh sấm sét mà Lạc Tử Nhiên lại dùng nhân vật nữ Tuyết Na, là một mỹ nhân Yêu tộc, trông rất thùy mị lấy đàn làm vũ khí.
Doãn Tranh: “…” Được rồi, trêu nữa cậu ta tự ái thật thì khổ.
Tuy tựa game này Doãn Tranh chưa gặp bao giờ nhưng kiếp trước, cô đứng đầu bảng xếp hạng của một tưa game Liên minh. Vì cách thức chơi của hai game này đều giống nhau, hơn nữa sáng nay cô còn thấy đám con trai trong lớp dùng nhân vật này để chơi, các chiêu thức cô cũng đã nhớ kỹ nên Doãn Tranh rất nhanh đã có thể sử dụng thành thục nhân vật Hữu Ca.
Doãn Tranh nhếch môi: “Cho cậu tấn công trước đó.”
Lạc Tử Nhiên nghe giọng điệu Doãn Tranh rất tự tin, chắc chắn thắng nên cậu khá hấp tấp, Tuyết Na định nhảy lên đánh đàn thì bị Hữu Ca chạy đến đạp một cước văng ra xa.
Cũng nhân lúc nhân vật Tuyết Na bị choáng, Doãn Tranh nhân cơ hội dùng Hữu Ca đánh vào người Tuyết Na không thương tiếc, lúc Tuyết Na vừa hết bị choáng thì thanh máu đã bị giảm còn một nửa.
Lạc Tử Nhiên cảm thấy cách dùng chiêu của Doãn Tranh bây giờ và Doãn Tranh lúc trước không giống nhau, không lẽ cô ta học lỏm đâu đó?
Lạc Tử Nhiên lúc này rất mất tập trung, nhưng vẫn gắng gượng, cậu tính cầm chân Doãn Tranh, đợi Tuyết Na hồi phục lại ultimate để hạ gục Doãn Tranh.
Cô biết tên nhóc này định làm gì, liền đứng bất động để cậu ta lao vào đánh mình, đúng lúc đó dùng kiếm chém thẳng vào cậu ta, nhân vật Tuyết Na bị choáng không thể sử dụng chiêu, liền ra đòn kết liễu.
K.O
Màn hình máy tính của Lạc Tử Nhiên: LOSE.
Kiều Nguyệt và Giang Nhất đứng ở sau lưng xem há hốc mồm.
Kiều Nguyệt không ngừng dùng lực lắc mạnh bả vai Giang Nhất khiến đầu óc cậu ta xoay mòng mòng: “Ê, có thật là Doãn Tranh thắng không, hãy nói là tôi không mù đi.”
Giang Nhất bị lắc suýt ngất, yếu ớt mở miệng: “Đại… Đại Tiểu thư… Thắng… thắng rồi, tôi chóng mặt lắm, dừng lại đi.” Kiều Nguyệt cười hì hì dừng tay lại.
Lạc Tử Nhiên rơi vào trầm tư, khuôn mặt sốc không nói nên lời, len lén nhìn qua Doãn Tranh thì cái mặt cô lù lù nhìn chằm chằm mình.
Doãn Tranh nhún vai, nhoẻn miệng cười: “Hứa gì thì mình thực hiện đi nhé.”
Lạc Tử Nhiên: “…” Phải, phải chăm học thật à?
Lạc Tử Nhiên thua cuộc nên ngậm ngùi cay đắng chấp nhận hình phạt, Doãn Tranh rất hài lòng gật đầu.
Lạc Tử Nhiên sau khi thua đã có cái nhìn rất khác về Doãn Tranh: “Tuy tôi rất ghét cậu nhưng cậu chơi game giỏi thật, có thể chỉ tôi ít skill đươc không?” Lạc Tử Nhiên ngại ngùng nói, tuy cậu ta thích Lâm An An thật, nhưng cậu ta cũng thích nâng cao trình độ của bản thân.
Doãn Tranh khoanh tay nhìn cậu ta, cô nhếch môi: “Được thôi.”
Cả đám chơi xong liền trả máy, định đi về liền thấy bên ngoài một đám côn đồ của trường nghề cùng khu phố với trường cô đi vào, bọn chúng còn đi đến chỗ ngồi của đám bọn cô.
Doãn Tranh định hỏi Lạc Tử Nhiên đám này là ai thì thấy khuôn mặt cậu ta tái mét.
Một tên trong số đó tiến lên nắm lấy cổ áo của của Lạc Tử Nhiên, đe dọa: “Thằng nhóc họ Lạc này, dạo này mày trốn ở đâu, mày nợ tiền bọn tao khi nào trả?”
Doãn Tranh thắc mắc, hỏi cậu ta: “Gia đình cậu thì cũng khá giả chứ có nghèo gì đâu mà đi mượn tiền.”
Lạc Tử Nhiên sợ hãi, yếu ớt lên tiếng: “Tôi thiếu tiền nạp game, nên mới lỡ dại…”
Doãn Tranh đỡ trán, thầm chửi Lạc Tử Nhiên ngu ngốc, nghiện game cũng có mức độ thôi chứ.
Giang Nhất nhìn cao ráo vậy chứ cũng nhát gan, còn núp sau lưng Kiều Nguyệt: “Này, bọn chúng có thù với Lạc Tử Nhiên thì đánh cậu ta thôi nhé, tôi sợ bị đánh lắm, mất vẻ đẹp trai của tôi mất.”
Cả đám côn đồ kia nhìn về ba người đi theo Lạc Tử Nhiên, một vài tên không ngừng lườm nguýt ba người, ý chỉ chuyện này không liên quan đến mày đừng có xen vào.
Lạc Tử Nhiên chỉ cao có 1m74, nên bị bọn chúng chặn lại rất dễ dàng.
Doãn Tranh cũng hèn lắm, cô quyết định nắm áo Giang Nhất và Kiều Nguyệt, bỏ chạy.