Thiên Kim Nữ Phụ Cũng Muốn Yêu Đương - Hồ Trân - Chương 12: Giang Nhất: "Cháu lạy cụ Doãn."
- Trang Chủ
- Thiên Kim Nữ Phụ Cũng Muốn Yêu Đương - Hồ Trân
- Chương 12: Giang Nhất: "Cháu lạy cụ Doãn."
Giang Nhất chỉ đành im lặng, dù gì Đại Tiểu thư Doãn Tranh xưa giờ rất dễ quạo, một khi đã cáu thì sẽ đánh người ta một trận. Hôm bữa cậu còn thấy Doãn Tranh vỗ vào vai một thanh niên rất mạnh vì cậu ta vừa ăn sáng xong, tay rất dính dầu mỡ, cậu ta đi ngang qua lỡ tay chạm vào đồng phục của Doãn Tranh.
Doãn Tranh mặc kệ cậu ta, hỏi Mục Vân Kiêu: “Này, tối nay cậu vẫn đi làm thêm, kiếm được công việc mới rồi à?”
Mục Vân Kiêu đeo balô lên vai rồi gật đầu: “Ừm, vừa xin làm thu ngân bán thời gian ở một tiệm bán trà sữa.”
Doãn Tranh gật gù: “Ồ, xin tên tiệm để tôi đến ủng hộ nào.”
Mục Vân Kiêu lẳng lặng, không đáp lời nào, ý là không muốn cô biết.
Giang Nhất là con nhà giàu nhưng được cái tính tình rất hòa đồng, trừ cái tội hay khoe mẽ ra thì cậu ta vẫn rất được các bạn trong lớp yêu quý. Trong phút chốc đã nhận định rằng, anh Kiêu trước mặt đây chính là sợi dây kiềm chế con mụ Tiểu thư đanh đá Doãn Tranh kia.
Giang Nhất còn tính chạy đến khoác vai Mục Vân Kiêu xưng anh em thì Mục Vân Kiêu né ra khiến cậu ta ngã sấp mặt.
Doãn Tranh tiện tay kéo Kiều Nguyệt đi: “Thế làm việc chăm chỉ nhé bạn học Mục, tôi đi đây.” Cô còn tiện thể hôn gió với anh.
Giang Nhất xách cặp chạy theo: “Chờ tôi với Đại Tiểu thư.”
Doãn Tranh chỉ vừa xuyên đến thế giới này không lâu, cô lại còn là chúa mù đường, xài google maps vẫn không biết nên đi cái đường nào: “Dm, đường Xxx với XXx khác mẹ gì nhau?”
Kiều Nguyệt thường được tài xế đưa đón, bình thường đi đi quán Net này nọ nên cũng tịt, Giang Nhất tự tin để mình dẫn đường, một lúc sau ba đứa đứng giữa ngã ba trông như ba đứa đần.
Doãn Tranh khinh bỉ liếc cậu ta: “Công tử bột tự tin thấy gớm, ban đầu đã bảo đi bên này cậu ứ chịu cơ, giờ thì hay.”
Giang Nhất không chịu yếu thế, gông cổ lên cãi lại: “Cậu thì hay quá nhỉ, cái đường còn không biệt được ngã nào mà cũng lên giọng.”
Cả ba đứa quằn qua quằn về 30 phút vẫn không tìm được đường, liền đứng đấy cãi nhau.
Kiều Nguyệt nghe hai đứa này cãi cũng nhức nhức cái đầu, cũng may cô có kết bạn ứng dụng Chatting, liền bấm gọi cậu ta.
Lạc Tử Nhiên đợi hơi lâu, cứ tưởng Doãn Tranh sợ quá bùng kèo thì thấy Kiều Nguyệt gọi đến, vừa bấm nhận thì bị hai đứa ở đầu bên kia chửi xối xả.
“Cái quán Net của cậu ở chỗ khỉ ho cò gáy nào mà bọn tôi tìm mãi chẳng ra.”
“Lẹ lẹ chứ đứng ở đây nghe cái bà đanh đá này cằn nhằn sắp nổ não rồi đây.”
Lạc Tử Nhiên: “…”
“Kiều Nguyệt gửi định vị qua đây, tôi đến liền.” Lạc Tử Nhiên phục sự mù đường của đôi công tử tiểu thư này, hết thuốc chữa.
Khoảng năm phút sau liền thấy Lạc Tử Nhiên hớt hả chạy đến.
Doãn Tranh rất mất kiên nhẫn nói: “Lẹ lên, đi gì lâu vậy?”
Kiều Nguyệt bịt miệng cô lại, nhanh chóng ra hiệu Lạc Tử Nhiên chỉ đường.
QUÁN NET 24/7 – Phục vụ tận tâm, tương lai của các bạn sẽ xán lạn hơn bao giờ hết nếu có chúng tôi. Đến với chúng tôi, bạn sẽ đỗ đại học A dễ như trở bàn tay.
Đại học A là đại học top đầu nước A.
Cái biển hiện to đùng, mở quán Net mà cứ tưởng mở công ty kinh doanh, trông rất có khí thế.
Gianh Nhất không nhịn được cảm thán: “Cổ xúy học sinh đi chơi Net, không sợ bị trời đánh à.”
Kiều Nguyệt: “…”
Doãn Tranh: “…”
Lạc Tử Nhiên: “…”
Ông chủ quán Net vừa đi ra: “…”
Lạc Tử Nhiên nhanh chóng phá bỏ sự ngại ngùng: “Ông chủ, cho tôi hai máy bàn cuối. Các cậu vào đi.”
Ông chủ quán Net nhìn Lạc Tử Nhiên như ánh mắt của bố dành cho con trai cưng, liền ra hiệu nhân viên mở máy.
Giang Nhất mở miệng thở ra câu nào thì khùng điên câu ấy: “Lạc Tử Nhiên, ông chủ là bố cậu à? Sao nhìn cậu thâm tình vậy? Tình cha ấm áp như vầng thái dương?”
Lạc Tử Nhiên: “…” Thâm tình? Có gì đó sai sai thì phải.
Doãn Tranh, Kiều Nguyệt và Lạc Tử Nhiên đi vào,
chứ nhìn cậu nhóc họ Giang khờ khạo đứng ngoài diễn xiếc.
Kiều Nguyệt không quên vọng lại: “Mắc cỡ quá hai ơi.”
Giang Nhất định thần lại mới chạy vào.
Doãn Tranh chưa có tài khoản game ở thế giới này, chỉ đành tạo tài khoản mới, trên đầu xuất hiện thanh người mới + lv1 trông không khác dân gà mờ là bao.
Doãn Tranh: “…” Biết vậy mua account xịn xò là được rồi.
Lạc Tử Nhiên nhìn cái chữ “người mới” trông rất buồn cười, Doãn Tranh còn đặt cái tên trông rất muốn đấm “Đệ Nhất Thiên Hạ” khiến Lạc Tử Nhiên không nhịn được mà cười suýt ngã ghế.
Kiều Nguyệt vỗ vỗ vai cô: “Chúc em vượt qua kiếp nạn.”
Giang Nhất không quên nhắc câu chuyện ban sáng: “Ê khoan, cậu vào quay skin đi, mới tạo acc người ta tặng vé quay skin ở vòng quay tuyệt thế đấy.”
Doãn Tranh móc từ trong túi một cây kẹo mút, lột vỏ ra rồi ngậm vào miệng, rất ra dáng chị đại ngông cuồng oách xà lách.
“Ê nhưng mà tôi thấy bốn đứa mình cũng điên tập thể, trưa nóng gần 40 độ mà tới Net chơi game cũng hay thật.” Giang Nhất lại thở thêm một câu khiến mọi người câm nín.
Lạc Tử Nhiên: “…”
Kiều Nguyệt: “…”
Doãn Tranh: “…” Ai lôi nó đi hộ tôi cái.
Ừ, trông như đám khùng hết cứu thật.
Doãn Tranh tự nhiên cũng thấy nóng nảy, hét vào mặt cậu ta: “Thằng chó họ Giang kia, cậu còn phát ngôn xàm xàm vậy nữa là bố mày cho cậu biết tay.”
Giang Nhất im bặt, Doãn Tranh click chuột vào vòng quay rồi nhếch môi: “Chuẩn bị dập đầu lạy cụ đi con.”
“Ting Ting Ting.”
Giang Nhất cười khinh, định nói gì đó nhưng khi thấy skin nhân vật xuất hiện trước màn hình liền câm như hến.
Vòng quay phát sáng: Chúc mừng bạn nhận được skin Thiên lôi của nhân vật Hữu Ca cấp SSS.
Cả bọn lặng thinh, Lạc Tử Nhiên nhìn đoạn video giới thiệu skin Thiên lôi mà há hốc mồm không thôi.
Cái skin nhân vật này cậu ta chơi hai tháng cày rất nhiều sự kiện mới tích đủ vé để quay, thậm chí còn tốn tiền nạp. Công tử bột Giang Nhất nhìn skin nhân vật cậu ta quay mãi chẳng ra, phải đập một đống tiền vào để quay cho bằng được. Lại thấy Doãn Tranh trên đầu hiện tên người mới, chuyện lạ có thật, gì mà ăn may vậy.
Doãn Tranh nhoẻn miệng cười, nụ cười giả tạo rất sởn gai ốc: “Cháu ngoan, dập đầu nào.”
Giang Nhất: “…” Mình từng nói nhăng nói cuội gì thế nhỉ, sao tự nhiên quên mất rồi.
Giang Nhất lắp bắp, không ngờ cái bà chằn tinh này lại may mắn thế: “Cháu lạy cụ, cháu hứa không dám khoe khoang trước mặt cụ nữa, còn dập đầu cháu chịu. Các em gái thấy người đẹp trai như cháu mà dập đầu như vậy sẽ không thích cháu nữa, cháu tự ái lắm.” Nhìn cái ánh mắt như quỷ dữ kia của Doãn Tranh, Giang Nhất định quỳ xuống dập đầu lạy thật.
Doãn Tranh cảm thấy bản thân như sắp trở thành cụ già tóc bạc, bật cười: “Công tử bột trông khờ vậy cháu. Cụ tạm tha nhé.”
Lạc Tử Nhiên cười khinh: “Có skin xịn thì sao? Chơi vẫn thảm hại thôi.”
Lưu ý: Lâu lâu tớ bị nhầm lẫn nên truyện đôi lúc nói chuyện theo kiểu Việt í, mọi người thấy nhầm lẫn gì thì báo cho tớ biết nha.
Cái đại học, quán net, nhà hàng, nhân vật đều chỉ là giả tưởng, không có thật!!!