Quyển 2 - Chương 17-6: Trong Vòng Ba Ngày 06
Lời này vừa thốt ra, hai mắt Trì Vân đã trợn trừng, ánh đao chợt bùng nổ, kế đó là một tiếng “đoành” vang dội giống như pháo hoa nổ rực rỡ, trong mắt Dư Phụ Nhân chỉ thấy từng đao sáng lòa như chớp, tỏa sáng rực rỡ như một làn khói mờ giữa hang động tối đen. Đường Lệ Từ không cầm sáo đồng, nghiêng người về phía trước, chẳng ngờ lại dùng công phu tay không bắt lưỡi đao. Chỉ nghe có tiếng hai chưởng vỗ vào nhau, sau đó là bốn tiếng keng keng liên tiếp vang lên, bốn thanh binh khí rơi xuống đất, bầu không khí trong động bỗng rơi vào im lặng chết chóc.
Tim Dư Phụ Nhân đập điên cuồng, có vài vệt máu tươi bắn lên vách đá, có người bị thương nhẹ, mà hai tay Trì Vân đều đã bị Đường Lệ Từ khống chế vững vàng. Ban nãy Đường Lệ Từ đoạt đao ném xuống đất lần đầu, Trì Vân lập tức đổi đao đánh tiếp. Đường Lệ Từ lại đoạt đao, Trì Vân cũng đổi đao theo, liên tiếp bốn lần như vậy, cho đến khi Trì Vân không còn đao để đổi nữa thì Đường Lệ Từ lập tức giữ chặt hai tay hắn lại.
Thế đao của Trì Vân bá đạo, muốn khống chế thế đao của hắn thì cách tốt nhất là không để hắn phóng đao. Đường Lệ Từ ra tay giữ người, không ngờ lại tóm được tay hắn thuận lợi đến bất ngờ. Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, Dư Phụ Nhân lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, lưng tựa vào vách đá, đứng không vững nữa.
Vết kiếm đâm ở ngực chưa lành, nửa đêm chạy ba mươi dặm, một mình chiến đấu với bốn đại cao thủ, giết một đả thương một, ép hai người rút lui, cứu mạng hắn, rồi lại xuống Trà Hoa Lao đối mặt với Trì Vân đã thành Cổ Nhân, vậy mà chỉ dùng mấy chiêu đã khống chế được hắn. Thế này… thế này có còn là người nữa không?
Giang hồ trăm năm nay có muôn vàn truyền thuyết, nhưng hắn chưa từng nghe nói có ai dũng mãnh đến như vậy, huống chi người này lại mang diện mạo ôn nhã, không hề giống một kẻ liều mạng.
Cực hạn của Đường Lệ Từ rốt cuộc ở đâu?
Trên đời này có ai đủ sức khiến y đạt đến cực hạn của bản thân sao?
“Dư Phụ Nhân, dùng lụa đỏ giúp ta trói hắn lại.” Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói, giọng y vẫn ôn hòa bình tĩnh như thường ngày, thậm chí còn rất ung dung. “Cẩn thận đừng chạm vào da hắn, độc trên người Trì Vân tuy không mạnh nhưng vẫn phải coi chừng.” Hai tay y giữ chặt cổ tay Trì Vân, đầu gối Trì Vân nhấc lên muốn đá nhưng lại bị chân phải của y móc đầu gối ép xuống, chân còn lại để đứng nên tạm thời không cựa quậy được. Dư Phụ Nhân cầm dải lụa đỏ lên cẩn thận trói Trì Vân, lại dùng chuôi đao Tiểu Đào Hồng điểm mấy đại huyệt của hắn, “Ngươi buông tay ra được rồi.”
Đường Lệ Từ chầm chậm buông tay, Trì Vân nghiến răng nghiến lợi, mắt trợn trừng trừng. Y mỉm cười, dường như cảm thấy rất thú vị, bèn vươn tay ra xoa xoa đầu Trì Vân: “Chúng ta về thôi, tối nay núi Hảo Vân hẳn sẽ có biến cố.”
“Biến cố?” Dư Phụ Nhân chợt bừng tỉnh: “Đúng rồi, có người bắt sống Trì Vân, dụ ngươi đến đây cứu, là để điệu hổ ly sơn.”
Đường Lệ Từ gật đầu: “Vậy về thôi, giờ ở Thiện Phong Đường có Thành Ôn Bào, Thiệu Diên Bình với Phổ Châu, dù có chuyện xảy ra thì chắc vẫn đối phó được.”
Tâm trạng Dư Phụ Nhân đã thả lỏng đôi chút, hắn cười nhạt: “Xem ra ngươi rất tin tưởng Thành đại hiệp.”
Đường Lệ Từ khẽ cười: “Hắn là người cẩn thận, không giống ai kia chẳng có chút tâm cơ nào.”
Dư Phụ Nhân nghe vậy thì xấu hổ: “Ta…”
Đường Lệ Từ đỡ mạn sườn Trì Vân: “Đi thôi.”
Hai người vòng lại chỗ cửa hang, ngẩng đầu nhìn lên miệng hang chỉ lọt xuống một tia sáng rất mờ. Cửa hang hình phễu này đã giam cầm mấy trăm mạng người trong đây, giờ không biết phải leo lên thế nào? Đường Lệ Từ liếc nhìn cửa hang, nhặt một hòn đá dưới đất buộc vào một đầu dải lụa đỏ rồi ném đá lên trên. Dư Phụ Nhân ngẩn ra, chỉ nghe một tiếng “cộp” văng vẳng vọng lại từ nơi nào rất xa xôi. Hòn đá bay qua cửa động, không biết đụng trúng vật gì bên ngoài, dường như ghim vào rất sâu.
“Lên đi.”
Dải Phiêu Hồng Trùng Lĩnh này dài đến hai ba chục trượng, dù đã dùng để trói Trì Vân thì vẫn dư ra chừng hai mươi trượng, dùng làm dây thừng thì chẳng còn gì bằng. Dư Phụ Nhân leo chẳng bao lâu đã lên đến cửa hang, leo lên bãi cỏ bên ngoài, hít thật sâu làn không khí trong lành lúc đêm khuya, cảm thấy đêm nay dài đằng đẵng như cả một đời.
Sau lưng hắn, Đường Lệ Từ đã nhẹ nhàng nhảy lên rồi lại kéo Trì Vân theo, rồi cứ thế dìu hắn đi, ba người vận khinh công quay về núi Hảo Vân.
Trên núi Hảo Vân, trong Thiện Phong Đường.
Thiệu Diên Bình đối mặt với cao thủ mặc áo đen đội mũ đen không biết tên, trong lòng bồn chồn mờ mịt.
Người kia khẽ cử động, dường như đang lắng nghe động tĩnh xung quanh. Thiệu Diên Bình thừa biết hắn chỉ cần xác định được quanh đây không có người thì sẽ tính toán tung một chiêu giết người. Mà một chiêu này của hắn mình có đỡ được không, hiển nhiên là một vấn đề lớn.
Kẻ này dám bịt mặt giết người trong Kiếm hội thì chắc chắn là rất tự tin vào công lực của bản thân. Nghĩ đến diểm này, cõi lòng Thiệu Diên Bình buốt giá như băng.
Chợt thấy người áo đen khẽ động, sát khí trên người hắn bùng lên rồi tan biến, đột ngột lao ra ngoài, nháy mắt đã không còn tăm hơi. Thiệu Diên Bình vô cùng kinh ngạc, kẻ này đang chiếm thế thượng phong, cớ sao đột ngột rút lui? Còn chưa hết kinh ngạc, bỗng nghe trên mái nhà có tiếng “soạt”, hắn vội vã ngẩng đầu nhìn lên. Dưới gió mát trăng thanh, Thành Ôn Bào một mình ngồi treo kiếm trên nóc phòng Đường Lệ Từ, tay phải giơ bầu rượu lên, lúc này đang rút nắp bình, ngẩng đầu uống rượu.
Một người một kiếm, một trăng một rượu, tuy lạnh lùng sương giá mà hào khí ngút ngàn tầng mây.
Thiệu Diên Bình vui mừng khôn xiết: “Thành đại hiệp!”
Thành Ôn Bào lạnh lùng nhìn hắn: “May mà ngày mai ta mới đi.” Nói đến đây lại uống một hớp rượu.
Thiệu Diên Bình nhảy lên nóc nhà, mặt mày hớn hở: “Nếu ngươi không xuất hiện đúng lúc thì chỉ e lão Thiệu đã vỡ nát cả đầu, hóa thành một đống máu thịt bầy nhầy rồi. Làm sao ngươi biết có kẻ muốn giết ta?”
“Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi, thành thật mà nói nếu hắn không sợ kinh động người khác mà lao lên động thủ thì ta cũng không dám tin vào bản thân.” Thành Ôn Bào lạnh lùng nói: “Ở cửa sảnh ta đã trông thấy bóng lưng hắn, kết quả hắn vào đây rất lâu rồi ta mới đến nơi, nghĩ là biết hai bên chênh lệch nhường nào.”
Thiệu Diên Bình cười gượng: “Nếu ngươi bám theo hắn quá gần, bị hắn phát hiện ra rồi tung một chưởng chết luôn thì còn mệt hơn.”
Thành Ôn Bào cười lạnh: “Muốn giết Thành Ôn Bào chỉ bằng một chưởng thì e là khó lắm.”
Thiệu Diên Bình vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng thầm nghĩ với sát khí vừa rồi của kẻ kia, thì dù là ai hắn cũng có thể giết bằng một chưởng.
Đúng lúc này, có ba bóng người nhẹ nhàng lướt vào.
Thành Ôn Bào ồ lên: “Đường…”
Ba người Đường Lệ Từ đã quay trở lại, Thiệu Diên Bình thấy Trì Vân bị trói chặt thì hoảng hồn: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Đường Lệ Từ nhanh chóng đỡ Trì Vân về phòng Trì Vân: “Không sao, mấy ngày này bất cứ ai cũng không được tiếp xúc với Trì Vân.”
Dư Phụ Nhân dừng bước, thở ra một hơi thật dài: “Trì Vân bị địch bắt sống, trúng độc Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn.”
Thành Ôn Bào và Thiệu Diên Bình trố mắt nhìn nhau, mặt mũi tái mét, cả hai đồng loạt nhảy xuống: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dư Phụ Nhân lập tức kể lại rõ ràng mọi chuyện, rằng có kẻ bắt sống Trì Vân, sắp đặt thế trận Cổ Nhân kèm theo kế điệu hổ ly sơn. Thiệu Diên Bình càng nghe càng kinh hãi, sắc mặt Thành Ôn Bào cũng dần biến đổi. Kẻ sắp đặt này bày mưu tính kế sâu xa, thật khiến người ta phải sợ hãi.
Thiệu Diên Bình tái mặt nói: “Chuyện lớn thế kia, sao y chưa bàn bạc với ai câu nào đã đi cứu người một mình chứ? Y biết rõ đây là cạm bẫy, nếu đêm nay không cứu được Trì Vân mà ngược lại chết trong Trà Hoa Lao kia, thì y bỏ lại thế cục giang hồ, chúng sinh thiên hạ cho ai lo? Thật là… Thật là…”
Dư Phụ Nhân cười khổ: “Nhưng… Nhưng y đã cứu được Trì Vân rồi mà.”
Thiệu Diên Bình và Thành Ôn Bào nhìn nhau, trong lòng hoảng sợ. Đường Lệ Từ có thể đơn thương độc mã đối đầu với bốn người Lâm Song Song, Dư Khấp Phượng, Vi Bi Ngâm và kẻ áo đen kia hợp sức với nhau, giết một đả thương một, ép hai người rút lui mà không mất một cọng tóc, cảnh giới này quả thực giống như thần thoại vậy.
Nếu Đường Lệ Từ ở đây thì kẻ áo đen ban nãy sẽ tuyệt đối không dám lượn lờ trong Kiếm hội! Thiệu Diên Bình đã hơi yên lòng, hắn thở dài một hơi rồi gượng cười: “Vị công tử kia thần thông quảng đại, chuyên quyền độc đoán, nhưng lần nào cũng làm đúng, ta không biết nên phục y hay sợ y đây.”
Thành Ôn Bào bình thản đáp: “Ngươi chỉ cần tin tưởng y là được.”
Tin tưởng? Phải tin tưởng một người thần bí khó lường, tâm tư phức tạp, chuyên quyền độc đoán là chuyện khó vô cùng! Nụ cười của Thiệu Diên Bình càng thêm gượng gạo, hắn nhìn theo hướng Đường Lệ Từ rời đi, tin tưởng à…
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Trong phòng Trì Vân.
Đường Lệ Từ châm một ngọn đèn dầu, trói chặt Trì Vân trên giường. Gương mặt Trì Vân tràn đầy oán độc, nhìn vào ánh mắt hắn cũng biết hắn rất muốn giãy giụa, nhưng không sao giãy nổi. Đường Lệ Từ ngồi xuống cái ghế tựa kê bên giường hắn, chống cằm nhìn Trì Vân. Trì Vân càng tỏ ra tức tối, ánh mắt kia giống như đang sôi lên sùng sục vậy.
“Nếu ta giết ngươi, sau này ngươi tỉnh lại nhất định sẽ vô cùng biết ơn ta…” Đường Lệ Từ nhìn Trì Vân hồi lâu, bỗng thong thả dịu dàng nói: “Nhưng ta giết ngươi rồi thì ngươi làm sao tỉnh lại được nữa? Rơi vào bước đường này rồi, ta biết ngươi không muốn sống.” Đôi môi đỏ dưới ánh đèn lại càng đỏ thắm hơn, Trì Vân trợn mắt nhìn y, chỉ thấy môi y mấp máy: “Đường đường là Thiên Thượng Vân, cả đời chưa từng làm chuyện gì xấu hơn là đánh cướp với mắng chửi người khác, nhưng lại rơi vào kết cục này… Ngươi không muốn sống, ta lại không cam lòng…”
Giọng y hết sức kỳ lạ, thoang thoảng như gió nhưng lại mang nét oán độc khắc cốt ghi tâm, lọt vào tai bức bối như kim đâm. Đường Lệ Từ đưa tay ra xoa đầu Trì Vân, dịu dàng nói, “Kiên cường thêm chút nữa, chỉ là sẩy tay thôi, chẳng có gì to tát. Giết một trăm người cũng chẳng sao, trúng tí độc cũng là chuyện nhỏ, chỉ cần ngươi còn sống thì mọi chuyện còn thay đổi được. Dù là tội ác tày trời thì đã sao chứ? Tội ác tày trời… Thì vẫn là người, vẫn có thể sống tiếp, huống chi ngươi còn chưa phải tội ác tày trời… ngươi chẳng qua…” Ánh mắt y trở nên nhu hòa, như ẩn chứa mặt nước sóng sánh sâu thẳm: “Ngươi chẳng qua chỉ thuận theo bản năng thôi, đến giờ ngươi vẫn còn sống, tức là ngươi chưa thua.”
Trì Vân đang nằm trên giường bỗng hét lên một tiếng “A—-” thê thảm, Đường Lệ Từ đè tay trên bụng, vỗ nhè nhẹ hai gò má hắn: “Cố chịu đựng đến khi ta tìm ra cách giải Cổ Chu và Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn.” Y bôn ba trắng một đêm, chiến đấu với độc vật và kẻ thù vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi, mà lúc này ấn đường đã thấp thoáng hiện lên vẻ đau đớn: “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe… Ụm…” Y bỗng đưa tay lên che miệng, khom người nôn mửa liên tục, chỉ trong chốc lát đã nôn sạch tất cả những gì còn sót lại trong dạ dày. Ánh mắt Trì Vân trên giường ngơ ngẩn, không còn la hét thảm thương nữa. Đường Lệ Từ dần dần đứng thẳng người lên, vịn vào bàn, cả người bủn rủn, muốn điều hòa chân khí nhưng khí tức lại không thông thuận. Vịn bàn một lúc đâu, y tìm giẻ lau dọn dẹp sạch sẽ nền đất dơ bẩn rồi mới xoay người rời đi.
Trì Vân nhìn những hành động của y không chớp mắt, đôi mắt mờ mịt trống rỗng của hắn mở thật to, chẳng biết có nhìn thấy gì không, hay căn bản chẳng thấy gì hết.
Đường Lệ Từ trở lại phòng mình tắm rửa thay quần áo. Nước nóng bốc hơi mịt mờ, cơ thể càng cảm thấy thoải mái thì đầu óc lại càng xây xẩm. Thể chất y vốn đặc biệt, hầu như chưa bao giờ mắc bệnh, cho dù bị thương cũng lành lại rất nhanh. Vết kiếm đâm trên ngực kia người thường mất một hai tháng chưa chắc đã lành, mà y chỉ cần vẻn vẹn bảy tám ngày đã khép miệng. Y cũng từng không ngủ không nghỉ năm ngày năm đêm, thế mà không mệt mỏi chút nào. Nhưng đêm nay y đánh mấy trận liền, thân thể cũng không ở vào trạng thái tốt nhất, chân khí hao tổn quá nhiều, nên trái tim Phương Chu và mạch máu nối liền với nó được y dùng nội lực bảo vệ hình như chảy không được thông suốt. Y đặt tay lên bụng, trái tim Phương Chu nằm trong đó vẫn đang đập những nhịp chậm rãi, y mơ hồ cảm thấy nó hơi khác ngày xưa, nhưng cũng không nói rõ được là không ổn chỗ nào. Càng ngâm mình trong nước nóng, y càng thấy choáng váng, đầu óc trước giờ vẫn suy nghĩ tỉnh táo nay dần dần rơi vào hỗn loạn, cuối cùng y hoàn toàn không nhận ra mình mất đi ý thức từ bao giờ nữa.
Đèn trong phòng Đường Lệ Từ sáng rực cả đêm. Thiệu Diên Bình lo lắng kẻ áo đen kia lại tìm đến, bèn phái người đi tuần tra canh gác khắp mọi ngóc ngách. Đến quá nửa đêm, có đệ tử do dự báo lại rằng Đường công tử sai người đưa nước nóng vào phòng, nhưng mãi vẫn chưa thấy sai người mang ra. Thiệu Diên Bình vốn không để ý, thuận miệng sai một tỳ nữ đi xem thử.
Sắc trời hửng sáng.
“Đường công tử?” Tỳ nữ Tử Vân gõ gõ cửa phòng Đường Lệ Từ.
Cửa phòng cài then, sau cánh cửa im lìm không một tiếng động.
“Đường công tử?” Tử Vân thoáng kinh ngạc, Đường Lệ Từ xưa nay đối đãi với tỳ nữ hòa nhã lễ độ, nghe thấy tiếng gọi chắc chắn sẽ trả lời. Mà nàng ngửi được trong phòng thoang thoảng mùi bồ kết, chẳng lẽ y vẫn còn đang tắm? Sao tắm cả một đêm rồi vẫn chưa xong? Y đang rửa vật gì à? “Đường công tử? Đường công tử! Người còn ở trong phòng không?”
Người trong phòng vẫn không hề đáp lại.
Tử Vân đi vòng ra cạnh cửa sổ, do dự hồi lâu mới gõ nhẹ lên cánh cửa, “Đường công tử?”
Trong phòng vẫn không có ai đáp lại, nhưng cửa sổ lại hơi hé ra một cái khe, Tử Vân đánh liều ghé mắt nhìn thử. Trong phòng ánh nến lập lòe, nàng nhìn thấy bồn tắm, nhìn thấy xiêm y, thấy một suối tóc bạch kim rũ ra ngoài bồn tắm, tức thì giật nảy mình, “Thiệu tiên sinh, Thiệu tên sinh…” Nàng vội vã chạy về phía thư phòng của Thiệu Diên Bình.
Thiệu Diên Bình vẫn đang thở vắn than dài với đống sách trong phòng. Kẻ áo đen bịt mặt thần bí lượn lờ trong Kiếm hội, nghe trộm ban đêm, cho dù có Đường Lệ Từ trấn áp ở đây khiến hắn không dám manh động, nhưng đó không phải phương thuốc trị tận gốc. Rốt cuộc kẻ này là ai? Là kẻ nào không muốn cho Thiệu Diên Bình nhà hắn sống nữa?
“Thiệu Tiên sinh Thiệu tiên sinh, tôi gõ cửa phòng Đường công tử nhưng không ai mở, y… có vẻ không ổn lắm, hình như vẫn đang ngâm mình trong bồn.” Tử Vân tái trắng mặt mũi, “Thiệu tiên sinh ngài mau đi xem xem, ta thấy hình như xảy ra chuyện rồi.”
“Hử?” Thiệu Diên Bình sải bước chạy sang phòng Đường Lệ Từ, then cửa phòng bị hắn vung chưởng đánh gãy đánh “rắc” một tiếng, Thiệu Diên Bình đẩy cửa bước vào.
Sau đó không biết đã qua bao lâu.
“Đường công tử? Đường công tử?” Bên tai có tiếng gọi rất khẽ, cực kỳ dè dặt. Trong lòng Đường Lệ Từ giật thót, một tia thanh tỉnh bỗng xẹt qua tâm trí tựa như tia chớp, trong nháy mắt y lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì. Mở mắt ra, thấy mấy người Thiệu Diên Bình, Dư Phụ Nhân và Thành Ôn Bào đang đứng bên giường mình, y đành khẽ cười: “Thất thố rồi.”
Mấy người tụ tập quanh giường đang tỏ rõ vẻ lo âu, thấy y tỉnh lại thì ngơ ngác đứng nhìn. Họ chưa từng gặp ai tỉnh dậy sau cơn hôn mê lại có thể tỉnh táo đến thế, mở mắt ra ung dung nói một câu thất thố rồi, khiến người ta không biết nên nói sao cho phải.
Khựng lại một chút, Thiệu Diên Bình mới nói: “Đường công tử, hôm qua trong lúc tắm đã gặp chuyện gì thế? Ngươi ngất trong bồn tắm, chúng ta và đại phu đều bắt mạch cho ngươi, nhưng ngoại trừ nhịp tim không đều thì không thấy vết thương hay bệnh tật nào cả. Ngươi có biết vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu không?” Mạch Đường Lệ Từ đập ổn định, cũng không có gì lạ thường. Người luyện võ cơ thể cường tráng, nhịp tim không đều là chuyện hoàn toàn bình thường, nay đột nhiên ngất xỉu thật khiến người ta lòng nóng như lửa đốt.
Nhịp tim không đều vì trong cơ thể có trái tim của Phương Chu, hai trái tim cùng đập, đương nhiên sẽ có lúc không hòa chung một nhịp. Còn vì sao y ngất xỉu ấy à… Đường Lệ Từ kéo chăn ngồi dậy, Dư Phụ Nhân khuyên y nên nằm xuống nghỉ ngơi, Đường Lệ Từ tĩnh tọa một lúc rồi dịu dàng nói: “Hôm qua có lẽ là hơi mệt mỏi, mà nước trong bồn lại quá nóng, ta thấy thoải mái nên ngâm hơi lâu, mới đột nhiên ngất xỉu.”
Ba người trố mắt nhìn nhau, với võ công của Đường Lệ Từ mà nói do nước quá nóng, mình ngâm lâu nên ngất xỉu thì đúng là khó tin. Đường Lệ Từ chỉ ngồi trong chốc lát rồi quay đầu nhìn sắc trời ngoài kia, khẽ cười: “Cứ coi như ta ngủ trong bồn tắm một đêm thôi mà, không sao đâu.” Nói rồi xuống giường đứng thẳng dậy.
Ngủ một đêm với bất tỉnh một đêm khác xa nhau, nhưng đêm qua hắn vừa bôn ba mấy chục dặm, liên tục giao đấu với bốn đại cao thủ, chân lực hao tổn quá lớn khiến thể lực suy yếu cũng là lẽ đương nhiên. Thiệu Diên Bình thở dài thườn thượt: “Đường công tử mau tĩnh tọa điều tức, một mình ngươi gánh vác muôn vạn mạng người, xin ngươi nhất định phải trân trọng, mới sáng ngày ra đã dọa mọi người chết khiếp.”
Đường Lệ Từ gật đầu cảm ơn: “Để các vị lo lắng rồi, thật có lỗi.”
Ba người ân cần hỏi han thêm mấy câu rồi cùng nhau đi, khép cửa phòng lại cho Đường Lệ Từ tĩnh dưỡng.
Đường Lệ Từ thấy ba người rời đi mới nhíu chân mày. Vì sao lại ngất xỉu trong bồn tắm, thật ra chính y cũng không hiểu, có thể hiểu lờ mờ là do áp lực…. Cái chết của Phương Chu, tung tích của Liễu Nhãn, thảm trạng của Trì Vân, cục diện rối rắm phức tạp trước mắt, Tây Phương Đào ẩn nấp sau lưng, A Thùy đi về chốn Lạc Dương xa xôi, thậm chí là tình hình kinh thành sau khi phủ thừa tướng nhận được bức thư y gửi… Từng việc khó khăn, từng cảnh khốn cùng, trùng trùng điệp điệp, dây dưa qua lại, cộng thêm chấp niệm nhất định phải thắng của y đã gây ra cho bản thân một áp lực khổng lồ, khiến tâm trí bị đẩy đến đỉnh điểm, tâm lý cũng đã cận kề giới hạn, huống hồ… Cái chết của Phương Chu đến giờ y còn chưa buông xuống được.
Không ai ép y phải toàn thắng trong mọi việc, không ai ép y chuyện gì cũng chiếm thế thượng phong, mà là y tự ép chính mình.
Dựa cửa nhìn về phương xa, phía đình viện xa xôi đằng kia, giữa sương trắng mờ mịt hiện lên một bóng người màu hồng phấn, dường như còn mỉm cười dịu dàng yêu kiều với y. Đường Lệ Từ mỉm cười đáp lại, Nhất Đào Tam Sắc trong Thất Hoa Vân Hành Khách là đối thủ giỏi nhất mà y từng gặp từ khi sinh ra đến giờ.