Q.4 - Chương 4 - Một Chén Ước Hẹn
Sau lưng hắn có người áo trắng đi theo, là một thư sinh tóc trắng, tấm áo mặc trên người thêu đầy chữ. Thư sinh kia mặt như quan ngọc, môi đỏ như son, tướng mạo phong lưu tiêu sái, không biết năm nay bao nhiêu tuổi. Người chống gậy trúc loạng choạng tiến về phía trước, thư sinh tóc trắng phía sau đi một bước lại thở dài một nhịp: “Ta bảo này, ngươi không thể cải trang một chút à, định trưng bộ mặt ‘đẹp như thần tiên’ ấy ra cho người ta nhìn hả? Ta thấy ngươi chỉ cần bước một chân vào trấn Tiêu Ngọc thôi thì trong một trăm người sẽ có một trăm hai mươi người biết ngươi là Liễu Nhãn, ngươi cứ chuẩn bị tinh thần bị ngàn đao băm vằm hoặc là bêu đầu quất xác đi…”
“Ngươi im đi!” Gương mặt Liễu Nhãn vẫn đáng sợ như cũ, có chỗ đã mọc da non nhưng có chỗ vẫn còn đỏ au, những vết sẹo đỏ rực nổi bần bật trên nền da trắng ngần, khiến người ta nhìn thấy một lần là không muốn nhìn thêm lần nữa. Thư sinh tóc trắng giũ từ trong tay áo ra một tấm mặt nạ da người: “Nào nào nào, ngươi đeo cái này lên. Coi như ngươi cá tính cao ngạo đi, cao đến mức ta bái phục luôn, nhưng ngươi cũng phải thương cho cái thân ta đang làm bảo tiêu cho ngươi chứ? Ta sống cả đời tiêu dao, đến tuổi này rồi không muốn chết dưới loạn đao đâu, ta còn muốn hưởng trọn tuổi trời cơ.”
“Ồn quá đi mất.” Liễu Nhãn sốt ruột: “Ngươi không thể im đi một lúc à?”
Thư sinh tóc trắng vỗ ngực: “Ta vốn rất tiêu dao, chẳng qua định rủ Tiểu Thủy đi ăn canh đầu cá, ai ngờ đụng phải quỷ xui xẻo. Nếu biết Tiểu Đường ở đó thì ta thà chết không đi, bây giờ, ầy…” Hắn lắc đầu quầy quậy.
Liễu Nhãn hừ khẽ: “Ngươi đã lấy một tờ ngân phiếu mười ngàn lượng vàng của y rồi, còn khóc lóc cái gì?”
Thư sinh tóc trắng kia đương nhiên là Tuyết Tuyến Tử nổi danh giang hồ, nghe vậy lại càng ca cẩm liên miên: “Thì Tiểu Đường đang nợ ta sáu ngàn lượng vàng, giờ y đưa ta ngân phiếu mười ngàn lượng, muốn ta trả lại bốn ngàn lượng cho y. Ta đây rong chơi giang hồ thanh bạch bần hàn, đào đâu ra bốn ngàn lượng mà trả y? Bây giờ lại thành ra ta nợ y bốn ngàn lượng vàng, nếu không nợ tiền y thì còn lâu ta mới chịu làm bảo tiêu cho ngươi. Mấy phi vụ lắm tiền đã nguy hiểm lại còn phiền phức này, chả bao giờ ta dây vào hết.”
Hắn vừa luyên thuyên vừa đột ngột úp tấm mặt nạ da người kia lên mặt Liễu Nhãn, trong nháy mắt Liễu Nhãn đã biến thành một ông gìa mắt mờ chân chậm mặt đầy đồi mồi. Tuyết Tuyến Tử hài lòng vỗ tay: “Thế này là an toàn rồi, đến mẹ ngươi cũng không nhận ra nữa là.” Hắn còn chưa dứt lời thì bỗng có hơn chục con chó nhảy ra từ bụi cỏ ven con đường mòn lầy lội, sủa ăng ẳng về phía Liễu Nhãn. Tuyết Tuyến Tử ngẩn ra, Liễu Nhãn cũng cau mày, có chuyện gì vậy?
“Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngươi có thay đổi muôn hình vạn dạng cũng không thoát được mũi chó đánh hơi.”
Nháy mắt có mười mấy tên áo đen lưng thêu hoa mẫu đơn chui ra từ bụi cỏ hoang, một người trong số đó có dung mạo thanh tú, thần sắc lạnh lùng. Liễu Nhãn và Tuyết Tuyến Tử đều không nhận ra, thiếu niên áo đen trong mắt tràn đầy thù hận này chính là Thảo Vô Phương. Sau khi Phong Lưu Điếm thua trận ở núi Hảo Vân thì hắn cũng mất tích, thực ra chỉ chuyển từ ngoài sáng vào trong tối, gia nhập đám yêu hồn tử sĩ dưới cờ Quỷ Mẫu Đơn.
“Chó à?” Tuyết Tuyến Tử há miệng nghẹn lời: “Ai mà nghĩ đến chó chứ… Có bao nhiêu con? Tập trung hết vào con đường này à?”
Thảo Vô Phương bình thản đáp: “Trên tám con đường dẫn đến Lệ Nhân Cư tổng cộng có năm trăm bốn mươi tư con chó, mùi đến từ phòng thuốc của ngươi trong Thư Mi Cư, mà người sắp được treo lên mái Lệ Nhân Cư là Lâm Bô Lâm công tử. Thiên la địa võng, rồi sẽ có một con đường bắt được ngươi.” Hắn giang tay ra, ống tay áo màu đen bay phất phơ trong gió, “Đi với ta thôi.”
Liễu Nhãn không để những con chó kia vào mắt, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Thảo Vô Phương: “Khi Hoa Vô Ngôn chết, ngươi hận ta không cứu hắn phải không?”
Thảo Vô Phương lạnh lùng đáp:” Lẽ ra ngươi có thể cứu hắn, nhưng ngươi lại đánh đàn tiễn hắn đi chết.”
Liễu Nhãn bật cười: “Ta không cứu phế vật.”
Thảo Vô Phương nổi giận: “Hắn không phải phế vật! Hắn tận tâm tận lực vì ngươi, thậm chí liều cả tính mạng, nhưng khi hắn liều mạng vì ngươi thì ngươi lại ngồi một bên đánh đàn. Ngươi đánh đàn nhìn hắn chết, ngươi ngâm thơ về cái chết của hắn, ngươi chỉ coi hắn như một vở kịch… Kẻ giống như ngươi, nên xuống địa ngục đi!”
Liễu Nhãn lại cười, trên gương mặt quái gở của hắn, nụ cười mang theo cảm giác quái dị khó nói thành lời, “Nếu hắn còn sống thì càng sống lại càng sai lầm, khiến bản thân càng thêm khổ sở. Ngươi là bạn thân của hắn, nhưng ngươi đâu có hiểu.”
Thảo Vô Phương cười lạnh: “Nhìn dáng vẻ ngươi bây giờ mới là phế vật đang sống sờ sờ đó!” Hắn chắp tay sau lưng: “Bắt sống!”
Chừng mười tên áo đen vây kín xung quanh Liễu Nhãn và Tuyết Tuyến Tử, trường kiếm của Thảo Vô Phương đã ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào vai Liễu Nhãn. Liễu Nhãn chống gậy trúc lùi về một bước, Tuyết Tuyến Tử thở dài: “Khoan đã!”
Hắn tiến lên một bước: “Tiểu huynh đệ, nếu ngươi chỉ có mười mấy người giúp sức, ta khuyên ngươi hãy mau dắt chó chạy đi!”
Thảo Vô Phương giương trường kiếm, Liễu Nhãn ngước mắt nhìn lên. Ống tay áo Tuyết Tuyến Tử chợt bay phất phơ, một người đàn bà áo đỏ thong dong ló ra nửa gương mặt từ sau gốc cây, da trắng tóc đen, thướt tha thùy mị, nhìn Tuyết Tuyến Tử mỉm cười yêu kiều: “Tuyết lang, hai ta đã ba mươi năm không gặp, chàng vẫn phong lưu động lòng người như thế.”
Tuyết Tuyến Tử lại thở dài: “Lông mày quá ngắn, mặt quá dài, mũi tẹt răng lởm chởm, ba mươi năm rồi ngươi vẫn như xưa.”
Người đàn bà áo đỏ nấp sau gốc cây bật cười khanh khách: “Mỹ nhân mà Tuyết lang từng gặp đâu chỉ ngàn vạn người, ta nào dám tự cho mình là mỹ nhân chứ.” Ả thướt tha bước ra, vẻ mặt thân thiết cứ như gặp lại bạn thân đã xa cách nhiều năm.
Liễu Nhãn thoáng giật mình, người này là “Thiên Hình Hóa Ảnh” Hồng Thiền Nương Tử, cao thủ dùng độc nổi tiếng đã mấy mươi năm, dù là Tuyết Tuyến Tử danh chấn giang hồ cũng chưa chắc đã chiếm được lợi thế với ả. Hắn còn đang kinh ngạc thì lại có một người đứng gần đó thong thả bước tới. Người này chột một mắt, toàn thân đầy sẹo, trên cổ có một cái lỗ đen thui đang phập phồng theo từng nhịp thở của hắn, nhìn mà ghê cả người. Liễu Nhãn bắt đầu cảm thấy căng thẳng, hắn là Dư Khấp Phượng…
Tuyết Tuyến Tử bật cười ha hả: “Ba mươi năm rồi ta chưa gặp đối thủ đâu.”
Hồng Thiền Nương Tử mỉm cười yêu kiều: “Ấy dà, ta cũng đâu muốn làm đối thủ của Tuyết lang? Chỉ cần ngươi cho ta hôn một cái, thì dù có chết cũng cam tâm.”
Dư Khấp Phượng chầm chậm đi đến bên cạnh Hồng Thiền Nương Tử, vặn cây thiết kiếm gỉ sét loang lổ, thong thả cất giọng khàn khàn quái gở: “Được đánh một trận với Tuyết Tuyến Tử, cũng không làm nhục cái tên Kiếm Vương.”
Thảo Vô Phương dẫn thuộc hạ lùi về một bước, nhìn chòng chọc vào Liễu Nhãn đang đứng sau lưng Tuyết Tuyến Tử. Tuyết Tuyến Tử một thân áo trắng bay bay, đối đầu với hai kẻ địch lớn: “Nói có sai đâu… mùi vị nợ tiền người ta đúng là không hề dễ chịu, khổ cái thân ta đã già còn phải bán mạng vì tiền… Đúng là vừa đáng thương vừa bất lực!”
Liễu Nhãn hạ giọng nói: “Ngươi đi đi.”
Tuyết Tuyến Tử bật cười: “Ấy dà, dù ta có muốn chuồn thì cũng phải dắt theo bốn ngàn lượng vàng nhà ngươi chứ, ngươi phải tin ta.”
Liễu Nhãn đáp: “Được.”
Mây đen cuồn cuộn, gió lạnh nổi lên, đường mòn cỏ hoang kéo dài vạn dặm, đó chính là chân trời góc bể.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Dư Khấp Phượng chầm chậm nâng thanh tàn kiếm lên: “Mời chỉ giáo.”
Tuyết Tuyến Tử gật đầu, ánh mắt hắn dừng lại trên thanh tàn kiếm của Dư Khấp Phượng. Thanh kiếm này đã rất tàn tạ, nhưng chiêu Tây Phong Trảm Hoang Hỏa vẫn không thể xem thường. Hồng Thiền Nương Tử mỉm cười dịu dàng: “Ôi, chẳng coi người ta ra gì hết! Tuyết lang làm người ta đau lòng quá đi.”
Nói đến đây thì phất tay áo, một làn sương đỏ bay về phía Tuyết Tuyến Tử, không cần nói cũng biết đó chắc chắn là một làn sương độc.
Tuyết Tuyến Tử đứng yên như tượng, làn sương độc kia quấn lên quần áo hắn, nháy mắt đã ăn mòn vải vóc, chọc ra mấy lỗ nhỏ trên vạt áo trắng như tuyết. Nhưng sương độc bay qua gò má hắn lại giống như mất tác dụng, lướt đi không để lại dấu vết.
Hồng Thiền Nương Tử ngẩn người. Tuyết Tuyến Tử có nguyên công tinh thuần, không sợ kịch độc, làn sương độc của ả có thể ăn mòn máu thịt nhưng lại chỉ hòa tan quần áo hắn. Ả lập tức xoay cổ tay, rút ra một thanh loan đao cầm chắc. Lưỡi đao kia lấp lánh ánh lam, không biết đã tẩm bao nhiêu chất kịch độc, một chiêu Lâm Phong Vọng Nguyệt lập tức nhắm vào cổ Tuyết Tuyến Tử.
Tuyết Tuyến Tử vẫn nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm của Dư Khấp Phượng, loan đao của Hồng Thiền Nương Tử ập đến, bỗng trước mắt nhoáng lên, Tuyết Tuyến Tử người vẫn đứng yên mắt không dời kiếm, bỗng dưng lùi về ba bước, tránh được thanh loan đao của ả. Mà rốt cuộc hắn đã làm như thế nào thì Liễu Nhãn cũng không nhìn ra, cứ như thật sự biến mất vào hư vô rồi lại hiện ra từ hư vô vậy.
“Tuyết lang đúng là quỷ thần khó lường, nhưng nghe nói loại công phu hoán đổi vị trí này có luyện giỏi hơn nữa cũng chỉ có thể biến hóa trong phạm vi một trượng, người vẫn là người, không thể nào biến mất được.” Hồng Thiền Nương Tử mỉm cười dịu dàng, dải lụa đỏ giật nhẹ, định chụp thẳng xuống đầu Tuyết Tuyến Tử.
Dải lụa đỏ kia phất đến giữa không trung, bốn góc bay lên cao rồi xòe ra rộng bốn thước vuông, giống như một tấm lưới lớn chụp xuống đầu Tuyết Tuyến Tử và Liễu Nhãn. Tuyết Tuyến Tử khẽ phất ống tay áo, một tiếng xoẹt vang lên, tấm lụa đỏ nháy mắt đã thủng một lỗ to ở giữa. Lụa đỏ rách làm năm làm bảy rơi đầy đất, thân hình Hồng Thiền Nương Tử vặn vẹo như rắn, xuyên qua những mảnh vải đỏ rơi rụng, một đao nhắm thẳng vào ngực Tuyết Tuyến Tử, “Công phu Tuyết lang quả là hơn người!”
Dung mạo ả tầm ba bốn mươi tuổi, nhưng thực tế đã là bà lão sáu bảy mươi. Thế mà thân thủ ả vẫn còn mạnh mẽ, một đao chém ra mang theo mấy chục năm công lực, tuyệt đối không tầm thường. Ánh mắt Tuyết Tuyến Tử vẫn không rời khỏi thanh tàn kiếm của Dư Khấp Phượng, thân hình chớp động, lại mang Liễu Nhãn lùi về thêm bốn thước. Đúng vào lúc hắn hoán đổi vị trí, kiếm của Dư Khấp Phượng rít lên làm phong vân đổi sắc, một kiếm lao tới vun vút nhắm thẳng vào ngực Tuyết Tuyến Tử. Hồng Thiền Nương Tử cũng xoay người, thanh loan đao màu lam chém vào lưng Tuyết Tuyến Tử. Trong nháy mắt kiếm khí đã khơi lên bụi đất đầy trời, một luồng ánh sáng màu lam quái dị xuyên qua lớp lớp khói bụi. Giữa đám bụi khói truyền ra một tiếng rít kỳ quái, Tuyết Tuyến Tử chắp tay sau lưng, tay áo trắng bỗng vung lên.
Liễu Nhãn vẫn đứng sau lưng Tuyết Tuyến Tử, một kiếm của Dư Khấp Phượng hợp sức với một đao của Hồng Thiền Nương Tử làm hắn căng thẳng vô cùng, cho dù võ công của hắn chưa mất hết thì cũng không đỡ nổi một đòn dốc toàn lực của hai người này. Tuyết Tuyến Tử vung tay áo trắng, kiếm của Dư Khấp Phượng xuyên thẳng qua áo đâm vào ngực. Bàn tay Tuyết Tuyến Tử vuốt ngược lên theo thân kiếm, nhẹ nhàng vỗ vào tay Dư Khấp Phượng. Mấy mươi năm công lực của Dư Khấp Phượng, lại thêm Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn trợ uy, tay kiếm vững vàng có thể nói là thiên hạ vô song, một chưởng này không thể lay động đường đi của tàn kiếm. Chỉ thấy lưỡi kiếm sắp đâm vào ngực, ấy vậy mà trong tích tắc chạm đến lồng ngực Tuyết Tuyến Tử đã liên tiếp gãy vụn, mảnh sắt vỡ rải đầy đất.
Dư Khấp Phượng ngẩn người, vỗ thêm một chưởng. Công lực hắn thâm hậu, thế mà kiếm thép trên tay lại không đỡ nổi một cái vuốt nhẹ nhàng của Tuyết Tuyến Tử. Tuyết Tuyến Tử mỉm cười với hắn, vung tay lên đỡ, song chưởng đụng nhau ầm ầm, hai bên ngang tài ngang sức, ai cũng lảo đảo mất một nhịp. Đúng lúc kiếm kia vừa gãy thì loan đao màu lam của Hồng Thiền Nương Tử đã rít lên sau lưng, chém đến vạt áo sau của Tuyết Tuyến Tử. Liễu Nhãn chợt vung gậy trúc lên, gảy nhẹ một cái lên đao của ả.
Một tiếng bụp nhỏ vang lên, cây gậy trúc cháy sém một mảng, từ ruột trong thanh loan đao màu lam kia bỗng chui ra mấy con trùng nhỏ màu trắng, ngọ nguậy như rắn, nhào vào sau lưng Tuyết Tuyến Tử. Liễu Nhãn vẫn giữ được bình tĩnh, khi Tuyết Tuyến Tử còn đang giằng co với Dư Khấp Phượng, gậy trúc thay đổi bảy tám thế, chiêu nào cũng nhắm vào đám trùng nhỏ kia. Tay hắn dù yếu ớt nhưng vẫn còn chiêu thức, đám trùng độc này tuy đáng sợ nhưng không chịu nổi một cái chọc của gậy trúc. Hồng Thiền Nương Tử ồ lên kinh ngạc, thu đao lại: “Ngươi vẫn còn dám động thủ cơ à? To gan thật đấy!”
Liễu Nhãn đứng sau lưng Tuyết Tuyến Tử, gậy trúc chống xuống đất, đầu gậy cháy sém kia vỡ vụn làm hắn lảo đảo. Dù hắn đang đeo mặt nạ da người, nhưng Hồng Thiền Nương Tử cũng nhìn ra nét mặt hắn không hề thay đổi. Chỉ cần Tuyết Tuyến Tử đứng ở đây thì hắn sẽ đứng sau lưng Tuyết Tuyến Tử, Hồng Thiền Nương Tử chém một đao thì hắn ngăn một đao, chém hai đao thì cản hai đao: “Liễu tôn chủ, hôm nay ngươi đúng là khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
Hồng Thiền Nương Tử mỉm cười yêu kiều: “Trước đây ta cứ tưởng ngươi là hạng gối bông thêu hoa chỉ được cái mã thôi đấy! Không ngờ bị lột mất da mặt rồi thì bắt đầu sống có tình có nghĩa, đám nha đầu sống chết vì ngươi cũng coi như không nhìn lầm người. Đáng tiếc tình nghĩa của ngươi đặt sai chỗ rồi, hắn là bạn tốt của Đường công tử, kẻ thù không đội trời chung của ngươi đấy, lẽ nào không phải địch thủ của ngươi? Ngươi liều mạng che chắn cho hắn làm gì?”
Liễu Nhãn lạnh nhạt liếc ả một cái: “Lão yêu bà!”
Hồng Thiền Nương Tử ngẩn ra rồi nổi giận đùng đùng, vung đao chém ngang eo hắn. Đời này ả hận nhất ai nói mình già, Liễu Nhãn còn cố ý chọc vào nỗi đau của ả. Tuyết Tuyến Tử vốn đang giằng co với Dư Khấp Phượng, nhìn nhau không chớp mắt, nghe vậy bỗng nhe răng cười: “Nói hay quá đi mất!”
Dư Khấp Phượng thấy hắn há miệng ra thì chập ngón tay lại đâm về phiá trước, một luồng kiếm khí vọt ra từ đầu ngón tay, tuy không có uy lực của một thanh kiếm sắc nhưng khoảng ở cách quá gần cũng tung hoành tự do, vô cùng lợi hại. Tuyết Tuyến Tử phất tay áo, Hồng Thiền Nương Tử liếc thấy Liễu Nhãn dưới đao của mình được ống tay áo trắng của hắn che đi, Dư Khấp Phượng lại thấy Tuyết Tuyến Tử biến một ra hai rồi ra ba, nháy mắt đã hóa thành mấy chục ảo ảnh không giống nhau thì ngẩn người. Đúng lúc hai người cùng ngẩn ra thì hai tiếng bụp bụp vang lên, cả hai đồng loạt nhổ ra một ngụm máu tươi, sau lưng trước ngực mỗi người đều trúng một chưởng. Ngay sau đó Tuyết Tuyến Tử khẽ cười, mang theo Liễu Nhãn phiêu dật lướt đi.
Dư Khấp Phượng cố nén nội thương, bổ thêm một chưởng theo hướng Tuyết Tuyến Tử rời đi. Chỉ thấy cỏ cây đổ rạp, người đã không còn bóng dáng, Hồng Thiền Nương Tử lảo đảo vài bước rồi kêu lên thất thanh: “Thiên Tung Cô Hình Biến!”
Dư Khấp Phượng hừ lạnh: “Giỏi lắm!”
Chiêu cuối cùng đả thương địch thủ của Tuyết Tuyến Tử có lai lịch vẻ vang, một người có thể hóa ra mấy chục ảo ảnh. Mà những ảo ảnh này lại vừa hư vừa thực, đều có thể xuất chưởng đả thương người, đòi hỏi cực cao về sức chân, sức eo và thân pháp của người luyện nó. Hơn nữa lúc ra chiêu sẽ nhanh chóng tiêu hao công lực, nếu không phải cao thủ trong cao thủ thì không ai dám dùng. Nếu chiêu này không thành công thì thường tẩu hỏa nhập ma, một tuyệt chiêu hung hiểm đến thế mà Tuyết Tuyến Tử thi triển hết sức nhẹ nhàng, tiêu sái phiêu dật, tu vi quả nhiên là kinh người.
“Không hổ là đệ nhất quái khách giang hồ.” Hồng Thiền Nương Tử đưa tay ra vén những lọn tóc rối, nhẹ nhàng thở hắt ra. Dư Khấp Phượng cất giọng khàn khàn: “Dựa vào tổn thương của hắn và chưởng lực của hai ta mà phán đoán thì dù thi triển Thiên Tung Cô Hình Biến, hắn cũng sẽ bị thương, bằng không chưởng này còn đặc sắc hơn nữa.”
Hồng Thiền Nương Tử cười: “Nói cũng đúng, đuổi theo.”
Hai người vận khinh công, đuổi theo hướng Tuyết Tuyến Tử trốn đi.
Tuyết Tuyến Tử nhấc Liễu Nhãn lên chạy vào sâu trong rừng, thân hình lao vun vút lên đỉnh núi. Lên đến nơi, hắn thả Liễu Nhãn xuống, hai người đưa mắt nhìn lại thì thấy khói đen bay lên mờ mịt từ sơn cốc gần đó, mơ hồ nghe tiếng ồn ào huyên náo, không biết có bao nhiêu người đang quậy tưng bừng bên trong, không khỏi ngẩn người. Tuyết Tuyến Tử nheo mắt nhìn về phía xa: “Ai đang làm loạn trong sơn cốc?”
Liễu Nhãn mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu vàng nghiêng ngả lướt qua đám người áo đen, mà người áo vàng hễ đi qua lều vải nào là nơi đó lập tức bốc cháy, tỏa ra khói đen nồng nặc, không biết hắn dùng thứ gì để châm lửa.
“Thân thủ khá quá đi mất, chỉ tiếc không phải người đẹp.” Tuyết Tuyến Tử nhìn rõ rồi thì tấm tắc ngạc nhiên: “Đám lều vải kia đều dệt từ tơ tằm đặc biệt, đã chống nước lại chịu lửa, đao kiếm khó chém rách, lửa bình thường không đốt được, phải là lửa mạnh đủ sức nung chảy sắt thép mới đốt được tơ tằm này. Kẻ kia phóng ra ám khí ma sát với lều vải, đẩy nhiệt độ lên cao đến mức châm lửa đốt được lều, có thể thấy tốc độ của ám khí đúng là đáng sợ.”
Liễu Nhãn nghe được hai chữ ám khí thì giật mình, là Phương Bình Trai… Hắn nhìn cảnh hỗn chiến dưới núi không chớp mắt, Phương Bình Trai đã đến rồi, vậy Ngọc Đoàn Nhi đâu? Còn nàng… Còn nàng thì sao? Họ đã đến thật rồi.
“Kia có phải là học trò ngươi mới nhận mà Tiểu Đường kể với ta không?” Tuyết Tuyến Tử còn đang tấm tắc kinh ngạc: “Ta thấy học trò ngươi thừa sức làm sư phụ ngươi luôn đấy, chỉ riêng công phu phi đao thôi cũng đã sớm độc bộ giang hồ rồi. Ngươi đến Lệ Nhân Cư để tìm hắn à? Ta đưa ngươi xuống.”
Liễu Nhãn chống gậy trúc, nhìn bước chân Phương Bình Trai xông pha trong trận địa, gậy trúc lại khẽ run: “Hắn đang làm gì?”
Tuyết Tuyến Tử đập bốp vào sau gáy hắn: “Ngươi bị ngốc à? Có kẻ dắt đến đây mấy trăm con chó, bày thiên la địa võng để bắt ngươi. Dưới đáy sơn cốc chính là đại bản doanh của quân địch, hắn xông vào trận địa phe địch đương nhiên là muốn trừ họa cho ngươi, lẽ nào ngươi không nhìn ra?”
Liễu Nhãn cảm thấy trời đất quay cuồng, thoáng chao đảo một nhịp rồi hạ giọng nói, “Ta… ta vẫn tưởng… hắn chẳng qua là ôm mưu đồ khác…”
“Ha ha, trên đời này được mấy người không ôm mưu đồ khác? Nhưng người ôm mưu đồ khác cũng không nhất thiết phải đối xử tệ với ngươi.” Tuyết Tuyến Tử nhoẻn miệng cười: “Vì ngươi mà đến tận đây cũng không dễ dàng gì, đồ đệ của ngươi tốt với ngươi lắm đấy.”
Liễu Nhãn gật đầu: “Những người này là thuộc hạ của Quỷ Mẫu Đơn, Quỷ Mẫu Đơn đứng đầu Thất Hoa Vân Hành Khách, có quan hệ mật thiết với Phong Lưu Điếm, thiên la địa võng bày ra hôm nay chắc chắn không chỉ nhắm vào một mình ta.”
Tuyết Tuyến Tử thở dài: “Ta chỉ quan tâm đến bao giờ ta mới được đi ăn canh đầu cá với Tiểu Thủy đây? Ngươi cứu được thư sinh họ Lâm rồi thì sẽ đi theo đồ đệ ngươi, có đúng không?”
Liễu Nhãn gật đầu, Tuyết Tuyến Tử cười ha hả: “Vậy thì đi cứu người thôi.”
Trong lòng hai người hiểu rõ khắp nơi đều là chó săn mà Quỷ Mẫu Đơn dắt đến, nên không dám nán lại lâu trên đỉnh núi, Tuyết Tuyến Tử lại nhấc Liễu Nhãn lên, chạy nhanh về phía sơn cốc có Phương Bình Trai.