Chương 26: Bạch Giai hôm nay cậu sao thế?
Đến bàn, Cố An Tình cho hết cặp sách của mọi người vào ba ghế trống. Còn lại đúng bảy chỗ lần lượt là Phó Mạc Thần, Lăng Xuyên, Thịnh Hàm, Cố An Tình. Còn ba ghế cái còn lại thì người chưa đến.
Cố An Tình nhìn lung tung tự nhiên thấy Kỷ Ngôn Thiên mang theo một cô gái đến.
Cô nheo mắt hỏi Lăng Xuyên: “Ai kia?”
Cả bàn hướng theo tầm mắt của Cố Anh Tình.
“Làm sao mình biết được.”
“Cậu chơi thân với cậu ta như vậy mà không biết. Tình bạn dởm à.”
Lăng Xuyên cứng họng không nói được.
Kỷ Thư Nhiễm từ xa đã tia được trai đẹp. Cô thuận miệng: “Cậu bạn kia tên là gì vậy?”
Kỷ Thư Nhiễm chỉ vào Phó Mạc Thần, thật là hợp gu của cô mà.
Kỷ Ngôn Thiên nhíu mày: “Chị muốn làm gì?”
“Muốn yêu đương được không?”
“Không được. Cậu ấy có người trong lòng rồi.”
“Người trong lòng có người yêu đâu mà phải sợ. Chị không biết chị chấm cậu ta rồi.”
“Cậu ấy không thích người lớn tuổi hơn mình.”
“Có hơn một tuổi thôi mà. Cùng lắm chị đi đổi năm sinh.”
Kỷ Ngôn Thiên cũng hết cách với người chị họ này của mình.
Kỷ Thư Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Phó Mạc Thần tiếp theo là Kỷ Ngôn Thiên.
“Đây là bạn của tôi, Thư Nhiễm.”
Kỷ Thư Nhiễm cũng hào hứng giới thiệu: “Xin chào mọi người mình là Thư Nhiễm.”
Cô ấy quay sang hỏi Phó Mạc Thần: “Cậu tên gì vậy?”
Phó Mạc Thần lịch sự trả lời: “Phó Mạc Thần.”
“Tên hay thực sự.”
Cố An Tình nhìn một màn như vậy. Thật sự ghen tức!
Ở đâu lòi ra một con yêu quái này vậy.
Bạch Giai rửa tay đi ra thấy mọi người đã đông đủ liền đi đến. Thấy trên bàn chỉ còn mỗi cái ghế trống bên Kỷ Ngôn Thiên cô khó chịu ngồi xuống.
Cả bàn chỉ nghe thấy của Lăng Xuyên, Kỷ Ngôn Thiên và Kỷ Thư Nhiễm.
Lăng Xuyên thấy Bạch Giai cứ cúi đầu xuống ăn. Trông cô có vẻ hôm nay hơi buồn, từ đầu bữa đến giờ không hề nói câu nào.
“Này, Bạch Giai hôm nay cậu sao thế?”
Cố An Tình nhìn cậu rồi liếc liếc Kỷ Ngôn Thiên.
Lăng Xuyên lại không hiểu: “Cố An Tình mình đang hỏi Bạch Giai mà sao cậu cứ liếc về phía Kỷ Ngôn Thiên thế.”
Cố An Tình nghiến răng nhìn cậu: “Sao cậu hỏi nhiều quá vậy?”
“Bây giờ mình hỏi một câu mà.”
Cố An Tình tức quay sang nói chuyện với Thịnh Hàm: “Tiểu Hàm à, cậu có gần nhà Lăng Xuyên không?”
Thịnh Hàm gật đầu.
“Cậu có thể sang nhà bảo mẹ cậu ấy mua thêm thuốc bổ não không? Mình thấy cậu ta không được thông minh cho lắm.”
Thịnh Hàm lại nghiêm túc suy nghĩ: “Mình thấy không nên đâu.”
Lăng Xuyên không ngờ Thịnh Hàm lại giúp mình.
Chưa kịp vui mừng thì Thịnh Hàm rót cho một câu làm cậu chết đứng tại chỗ luôn.
“Cậu ta ngu hết thuốc chữa rồi. Mua thuốc chỉ phí tiền mà thôi.”
“Cũng đúng.”
Lăng Xuyên tức bần bận chỉ tay: “Hai cậu, hai cậu… thật quá đáng mà.”
“Phó Mạc Thần, cậu nhìn đi. Hai người đó nói mình như thế kìa.”
Phó Mạc Thần nhìn Lăng Xuyên đáng thương: “Mình thấy hai cậu ấy nói rất đúng.”
Còn đặc biệt nhấn mạnh từ “đúng”
Kỷ Ngôn Thiên đang đeo bao tay gỡ thịt gà vô tình đụng vào tay Bạch Giai.
Cô xích ra rồi lau lau cái chỗ anh vào đụng.
Dạo này cô nhìn tên này rất đáng ghét. Không muốn có quan hệ gì.
Kỷ Thư Nhiễm cố ý xích lại Phó Mạc Thần còn ân cần hỏi cậu: “Phó Mạc Thần, cậu ăn thêm gà đi.”
Phó Mạc Thần thấy không ổn liền dịch ghế vào gần Lăng Xuyên. Nhưng Kỷ Thư Nhiễm dai như đỉa vậy cứ bám theo.
Một màn này đã bị Cố An Tình nhìn thấy. Cô rất tức giận.
Từ cái ngày Phó Mạc Thần chắn sau lưng cô ăn vết cào của Trương Y Na. Lúc đấy cô có cảm giác khác thường đối với cậu rồi.
Bây giờ lại nhìn thấy cảnh này, rõ ràng Phó Mạc Thần không thích rồi, Kỷ Thư Nhiễm không biết xấu hổ còn ngồi dịch vào anh nữa.
“Phó Mạc Thần, cậu đổi chỗ cho mình đi. Mình muốn nói chuyện với Thư Nhiễm.”
Kỷ Thư Nhiễm không đồng ý bám chặt tay Phó Mạc Thần: “Cậu ngồi ở đó có thể nói chuyện với mình mà.”
Cố An Tình cố giữ bình tĩnh đứng dậy bỏ tay của Kỷ Thư Nhiễm ra.
“Mình muốn thân thiết với cậu mà.”
Nhìn thấy Phó Mạc Thần chuyển chỗ, cô ấy muốn níu lại.
“Ơ này.”
Cố An Tình ngồi xuống, như một người bạn thân thiết.
“Bây giờ cậu ở đâu?”
“Mình ở nhà của Ngôn Thiên ấy.”
Mọi người đều nhìn về phía Bạch Giai ngoại trừ Kỷ Thư Nhiễm và Kỷ Ngôn Thiên, Thịnh Hàm.
Lăng Xuyên đã hiểu tại sao Bạch Giai buồn rồi.
Cố An Tình hỏi tiếp: “Tại sao cậu ở nhà cậu ấy.”
“Tại bố mẹ mình và bố mẹ Ngôn Thiên rất thân quen nên mình có thể ở lại nhà của cậu ấy.”
“Hồi trước cậu ở đâu?”
“Mình ở đây năm năm rồi di cư sang nước ngoài.”
“Vậy cậu ở đây mấy ngày?”
“Mình cũng chưa biết.”
Ăn xong bữa, Cố An Tình kéo Bạch Giai lại: “Cậu sang nhà mình mấy hôm không?”
Bạch Giai cũng không biết mình nên làm thế nào.
“Quyết định vậy đi.”
“Không cần mang gì sang hết. Nhà mình có đầy đủ đồ cho cậu.”