Chương 10: Cậu đừng sợ, tí chị đây bảo vệ cậu!
Nhưng bất ngờ, viên phấn gần đến chỗ anh, anh tỉnh dậy đầu óc mơ màng nhanh tay bắt lấy viên phấn đang phi tới.
Lăng Xuyên bên cạnh há hốc mồm, không nhịn được cho cậu một like.
“Cậu bắt giỏi quá vậy!”
Thầy chủ nhiệm chỉ vào anh: “Em lên bảng làm bài cho tôi.”
Kỷ Ngôn Thiên đi lên với một phong thái tràn đầy tự tin cầm viên phấn bắt đầu viết.
Thầy Sở thấy anh viết không để ý anh nữa, đi vòng vòng trong lớp xem các bạn khác làm bài.
Viết xong, Kỷ Ngôn Thiên ném viên phấn vào hộp, đi xuống vẫn với vẻ tự tin vừa rồi.
Cả lớp kinh ngạc hô lên: “Wow.”
Thầy Sở nghe vậy, tưởng anh làm bài đúng nên cả lớp mới ồ lên như vậy, ngẩng đầu lên nhìn bảng.
Một bảng toàn chữ là chữ, một bài thơ cổ hoàn chỉnh nhưng lại sai chính tả.
Đây chính là cái kiểu học hành không đến nơi đến chốn, môn này xọ sang môn khác.
Thầy Sở không còn lời nào mà nói, nhìn anh: “Em đứng cuối lớp cho tôi. Tôi nói em làm bài toán chứ không phải viết thơ, có hiểu không?”
“Đi xuống cuối lớp đứng cho tôi!”
Thầy Sở tức giận không thôi mặc kệ anh, ông quay người lên giảng bài tiếp cho cả lớp.
…
Một tuần sau, Phó Mạc Thần và Lăng Xuyên người nào về nhà nấy.
Trước khi về còn tổ chức đi xem phim, đi chơi khu vui chơi cả một ngày trời.
Do Cố An Tình về quê nên cuộc đi chơi này chỉ có bốn người Kỷ Ngôn Thiên, Bạch Giai, Phó Mạc Thần và Lăng Xuyên.
Bọn họ phải tranh thủ đi chơi, nếu không tuần sau vừa thi đầu học kỳ, vừa học chiều, vừa học tối lấy đâu ra thời gian để chơi.
Bạch Giai lấy điện thoại lên trang wed có phim nào hay không để đặt vé.
Cô lướt đến một bộ phim ma trông cũng thú vị, đặt ngay bốn vé.
Đến rạp phim lấy vé, Kỷ Ngôn Thiên nhíu mày nhìn tên phim.
“Phim ma?”
“Ừ.”
Bạch Giai tưởng anh sợ liễn vỗ vai anh: “Cậu đừng sợ, tí chị đây bảo vệ cậu.”.
Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em
Vào rạp, bốn người trên tay cầm ba bắp rang bơ và bốn coca ngồi ngay hàng thứ hai gần màn chiếu.
Bạch Giai thích thú nhìn bộ phim đang sắp sửa chiếu, cho bắp rang bơ nhồm nhoàm ăn.
Đầu phim cũng chẳng có gì đặc sắc lắm, cô mắt nhắm mắt mở để xem. Đúng là mua vé xem phim phí tiền muốn chết.
Cô sắp chán muốn chết ở đây rồi này!
Bạch Giai nhìn chằm chằm vào màn chiếu, âm thanh ở rạp phim to đến mức doạ cô giật mình. Bỗng nhiên một cánh cửa mở ra, một con ma xuất hiện, tóc dài chùm cả khuôn mặt, mặc váy màu trắng xoá dài đến nỗi chạm đến mắt cá chân, móng tay đen sì dài ngoằm.
Nó cứ nói: “Vào đây đi. Vào đây đi.”
Bạch Giai sợ hãi hét toáng lên: “Á”
Theo bản năng, cô sẽ nghiêng người sang bên phải là Lăng Xuyên, Kỷ Ngôn Thiên thấy thế nhíu mày kéo cô sang bên mình.
Cả rạp chiếu phim chỉ toàn tiếng hét của cô, hàng đầu quay lại nhìn cô, mấy hàng sau lưng cũng đang nhìn cô.
Phó Mạc Thần cảm thấy họ nhìn Bạch Giai như bệnh nhân trốn từ viện tâm thần ra vậy.
Nhìn bộ phim đóng dở tệ như vậy mà cô còn sợ được nữa.
Bạch Giai cũng chẳng có hơi đâu mà quan tâm người khác, trong mắt toàn là hình ảnh con ma đó. Nó cứ nói: “Vào đây đi. Vào đây đi.”
Cô ghé sát vào người Kỷ Ngôn Thiên, cầm lấy một góc áo khoác của anh che mắt.
Không còn âm thanh đó nữa, cô cứ mở ra che vào, mở ra rồi che vào mười mấy lần.
Mở ra lần nữa, con ma đã đứng trước màn hình: “Ú oà.”
Một lần nữa, tiếng hét của cô vang vọng của rạp phim.
Lần này cô không nắm áo khoác nữa mà nắm thẳng tóc của Kỷ Ngôn Thiên, cứ hét rồi giật mấy cái.
Lăng Xuyên nhìn thôi cũng thấy đau. Tội nghiệp Kỷ Ngôn Thiên thật sự.
Kỷ Ngôn Thiên biết ngay là thế mà, ngay từ đầu anh đã không vừa ý khi xem phim ma.
Xem phim xong, người mệt mỏi nhất không phải là Bạch Giai mà là Kỷ Ngôn Thiên. Vừa bị cô nắm tóc đến đau đầu vừa bị cô hét cho đến ù tai.
Không biết còn nghe được hay bị điếc rồi!
Bạch Giai hét trong rạp phim xong vẫn còn sức chạy nhảy khắp nơi.
Nhìn cô mà anh không biết nói gì nữa.
Anh bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Xem phim xong rồi tiếp theo là đến khu vui chơi. Trong đây có rất nhiều trò mạo hiểm, thú vị, cũng có mấy trò nhẹ nhàng. Nổi bật nhất là vòng quay xích đu rất khổng lồ, buổi tối còn có mấy đèn nhấp nháy ở trên đó nữa.
Đang chơi mấy trò mạo hiểm vui gần chết, ánh mắt của Bạch Giai rơi vào trò gần đó.
Ở đó của một lối đi đen sì, bên ngoài còn một chú hề đang cầm cái bảng đề chữ: “Khám phá nhà ma.”
Kỷ Ngôn Thiên cũng nhìn về hướng đấy liền kéo cô đi.
Cô nhất quyết không đi, ngược lại còn định kéo ba người vào trong.
Kỷ Ngôn Thiên, Lăng Xuyên và Phó Mạc Thần nhất quyết không vào.
Bọn họ biết một khi vào đó, Bạch Giai sẽ hét đến nỗi thủng màng nhĩ trở thành người khiếm thính luôn. Bọn họ nhất quyết không vào là không vào.
Cứng không được cô đành dùng mềm. Bạch Giai nắm tay Kỷ Ngôn Thiên lắc qua lắc lại nũng nịu nói: “Đi đi mà.”
“Đi đi.”
“Một lần này thôi.”
Cô thề thốt đủ kiểu nhưng mặt của anh vẫn lạnh lùng.
Một lúc sau, biểu cảm bị phá vỡ, bốn người mua vé cùng nhau vào.
Nhà ma bên trong rất âm u, lạnh lẽo, Bạch Giai không nhịn được xoa cánh tay.
Khắp nơi đều là mô hình não, cánh tay dính máu,… Mấy thứ cô không hề sợ, thứ cô sợ là con ma tóc dài kia cơ.
Bạch Giai cứ đi về phía trước không để ý, lát sau quay đầu lại chỉ còn Kỷ Ngôn Thiên. Không biết từ lúc nào bọn họ đã lạc mất Lăng Xuyên và Phó Mạc Thần.
Cô sợ đi một lát nữa lạc mất luôn Kỷ Ngôn Thiên là xong đời.
Bạch Giai nắm lấy tay anh, mười ngón tay xen kẽ nhau. Kỷ Ngôn Thiên lắc lắc bàn tay bọn họ đang nắm nhìn cô khó hiểu.
Cô nhanh miệng trả lời: “Tôi sợ lạc mất cậu thôi.”
Từ đâu thò ra một bàn tay đang nắm lấy cổ chân cô. Bạch Giai giật mình hét toáng lên liền nhảy lên người anh ôm chặt cổ như muốn bóp chết vậy.
Con ma giả kia nghe tiếng cô xong bàn tay lẩy bẩy rút về, lui về ẩn nấp.
Thế là anh cõng cô suốt cả quãng đường, đến khi thấy một lối ra có ánh sáng cô thở phào hẹ nhõm.
Đâu chỉ đơn giản vậy! Khi đến gần thì có một quan tài, mà quan tài bị dựng đứng lên.
Đúng lúc đi qua quan tài liền mở ra, một con ma tóc dài màu đen xuất hiên. Con ma đó hù cô chưa đủ còn định chạm vào cô.
“Á” Một tiếng hét kéo dài làm đau màng nhĩ của anh.
Tay cô cứ ôm chặt cổ anh như bóp chết anh vậy!
Anh lạnh lạnh nhìn con ma, con ma sợ hãi đóng quan tài vào nằm ngủ luôn trong đó.
Kỷ Ngôn Thiên cảm thấy bản thân thật dễ dãi, sao lúc đó lại đồng ý vào cái nhà ma chết tiệt này chứ.
Vừa rồi ở trong rạp phim ma chỉ đơn giản đau đầu và đau tai, vào nhà ma một cái cả người đều đau nhức. Anh cảm thấy hồn sắp lìa xa khỏi cơ thể đến nơi.