Chương 3 - Ngày Trở Về
Lý Dương Khiết đang được nha hoàn thay y phục, trang điểm cho chỉnh tề, vì nàng biết hôm nay đại ca sẽ trở về làm nàng nóng lòng không yên, nhớ khi trước lúc chưa ra trận đại ca nàng tuy cứng rắn không ít lần làm trái ý của phụ thân làm ông tức giận.
Không biết bây giờ tính cách đại ca nàng ra sao, lần này trở về mang trong mình sự vinh vang của Lý gia, phụ thân chắc hẳn đang cảm thấy tự hào về huynh ấy, ngoài mặc ông không lo lắng nhưng nàng biết trong thâm tâm ông lo sợ có nguy hiểm xảy đến với đại ca nàng dặn dò rất lâu trước khi đi, lần này trở lại bình an là điều mà mọi người luôn cầu nguyện cho huynh ấy.
Trình mama đi tới viện nàng cười nói: “Tiểu thư, đã chuẩn bị xong chưa, mọi người đều đang đợi mỗi người thôi đấy.”
“Mama, ta như này đã ổn thỏa chưa có cần thêm cái gì không? Lý Dương Khiết nhìn Trình mama.
“Tiểu thư mặc gì cũng đẹp, như này đã được rồi không cần phải thêm gì đâu, không chừng khi đại thiếu gia gặp lại tiểu thư sẽ không còn nhận ra cô nương nũng nịu ngày thời bé nữa đó.” Trình mama đáp lời.
“Đúng đấy, ngày đại thiếu gia đi tiểu thư vẫn còn là tiểu cô nương nay đã lớn lên thành đại cô nương rồi, đại thiếu gia khi nhìn thấy chắc sẽ kinh ngạc lắm.” Thanh Thanh đại nha hoàn bên cạnh nhìn nàng nói.
Lý Dương Khiết đánh nhẹ Thanh Thanh: “Muội đó, đang đùa giỡn ta sao, đừng quên khi đó muội cũng nhỏ xíu như ta, nhầm rồi còn nhỏ hơn ta nữa.”
Trình mama bên cạnh nghĩ đã tới giờ rồi: “Được rồi, tiểu thư mau đi còn chậm trễ giờ lành gặp đại thiếu gia, lão nô còn tới bẩm báo với đại phu nhân.”
“Vâng, nhanh đi thôi.” Lý Dương Khiết vừa dứt lời đi tới hướng sảnh chính Lý gia.
_____________________________________________________________
Lúc này tại cửa thành, cổng mở ra người dẫn đầu cưỡi ngựa đi trước là Tống thân vương thế tử Tống Tu Kiệt, cưỡi ngựa đi bên cạnh là Lý Đắc Vũ, dưới sự tung hô của người dân họ liên tục hô tên của hai người thật to, rải hoa theo đường đi của hai người cùng bên cạnh là các hộ vệ.
Người dân Tống Thiên Quốc cảm thấy tự hào liên tục tiếp đón. Tống Tu Kiệt nét mặt vẫn điềm tĩnh lặng, nhưng trong lòng cảm xúc thật bồi hồi rời xa nơi này lâu đến như vậy đi đến biên cương sống trong tư thế đánh giắc bất kì lúc nào làm hắn thật khó tả, phụ thân ở nhà chắc đã đi qua đi lại trước cửa phủ rồi, nghĩ vậy dường như mới thấy trên khuôn mặt hắn nở nụ cười nhẹ thoáng qua.
Lý Đắc Vũ lúc này nghĩ về người thân của mình, không biết mọi người trong nhà giờ như thế nào rồi, điều này làm hắn dường như càng nôn nóng muốn thúc ngựa trở về thật nhanh. Khi nhìn người dân đón họ trở về hắn cảm thấy tự hào vì lời hứa mình đã làm được với tổ phụ cùng phụ thân trước đó, tương lai Lý gia sẽ do hắn gánh vác nên vì thế hắn cảm thấy lần trở về này có thể là câu trả lời của hắn với hai người họ, hắn đã không còn là thiếu niên nghỗ nghịch ngày đó nữa.
“Thế tử, thần xin cáo từ, người thân hiện đang đợi thần, không tiễn thế tử về Tống vương phủ được.” Lý Đắc Vũ quay sang nói với Tống Tu Kiệt.
Tống Tu Kiệt bắt tay với Lý Đắc Vũ: “Được, hẹn gặp lại.”
Vừa dứt lời Lý Đắc Vũ nhanh chong cưỡi ngựa chạy nhanh về phía Lý phủ.
Tại Tống vương phủ.
Thị vệ chạy thật nhanh vào bẩm báo: “Vương gia, thế tử của chúng ta trở về rồi đang cười ngựa về hướng này.”
“Mau mau, đỡ ta ra cửa.” sở dĩ ông kêu nô bộc đỡ ra cửa vì khi xưa trên trận chiến ông từng bị kẻ thù đánh lén tập kích cho bị thương ở chân trái, nếu không có lẻ bây giờ ông vẫn có thể ra đánh trận.
Vừa được đỡ đi ra chưa tới cửa, ông đã nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Tống Tu Kiệt, Tống vương gia rất ít khi rơi nước mắt nhưng giờ phút này nước mắt dường như không nghe lời ông tự động chảy xuống, nhi tử ông ngày đêm lo lắng hiện nay đang đứng trước mặt ông bằng da bằng thịt khỏe mạnh, ông đưa tay ra đi tới, Tống Tu Kiệt bước nhanh tới đỡ ông. Tống vương gia sờ khuôn mặt hắn, quan sát hắn từ trên xuống dưới, xem hắn có chỗ nào thiếu sót không ổn ở đâu hay không, nhưng dường như ông đã lo xa quá rồi, hắn bình an vô sự thậm chí còn cao lớn hơn ông rất nhiều rồi.
Tống Vương gia ôm chặt Tu Kiệt vào trong lòng, người ông run lên, hắn cũng vòng tay ôm chặt lấy ông, cảm nhận được ông đang khóc kìm nén mặc dù rất nhỏ những hắn vẫn nhận ra được. Bỗng nhiên hắn thả tay ra, quỳ xuống trước mặt phụ thân của mình: “Phụ thân, hãy nhận của nhi tử một cái quỳ lạy này, nhi tử biết người đã rất vất vả thay mẫu thân nuôi dạy bảo con, vừa làm cha làm mẹ thật khó cho người. Nhi tử đã thực hiện được lời hứa báo thù giết chết người đã ám sát phụ thân bị thương nằm xưa, con đã thực hiện được rồi.” Hắn nhìn ông nói từng chữ.
“Tốt! Tốt lắm. Kiệt nhi, nếu mẫu thân con còn sống bà ấy sẽ cảm thấy tự hào về con lắm, nhưng đáng tiếc bà ấy lại rời bỏ ta và con đi sớm như vậy, haiz phụ thân đã cảm thấy nhẹ lòng yên tâm lắm rồi, được rồi đi theo ta vào thắp nén hương cho mẫu thân con.” Tống Vương Gia đỡ hắn đứng dậy vỗ vai hắn.
Tống Tu Kiệt gật đầu đỡ ông vững chắc đi vào.
_____________________________________________________________________________
Lúc này Lý phủ, đứng trước cửa đợi Lý Đắc Vũ, lúc này một nhà đang đợi thì nô bộc chạy đến hớn hở bẩm báo: “Lão gia, đại thiếu gia trở về rồi.”
Nghe vậy Lý Dương khiết vui mừng không thôi, hồi hợp được mong chờ nhìn thấy đại ca nàng, nàng cùng mẫu thân đi tới đỡ tổ phụ cùng tổ mẫu ra đón đại ca.
Chờ đợi được một lúc thì thấy bóng dáng cao lớn của Lý Đắc Vũ. Lúc này hắn thúc ngựa trở về đi tới nhìn lên trên bảng là Lý phủ hắn dường như khựng lại một chút rời xa nơi này lâu đến như vậy rồi cảnh quan cũng khác hơn xưa rất nhiều, bước xuống ngựa giao cho hộ vệ bên cạnh, đi tới cửa đã nhìn thấy tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân cùng với mẫu thân, hơn hết nữa là muội muội hắn nhìn từ bé bây gờ đã thành đại cô nương rồi.
Đi tới trước mặt tổ phụ cùng phụ thân quỳ xuống nói: “Tổ phụ, phụ thân hãy nhận của nhi tử ba lạy này, một lạy thứ nhất cảm ơn vì đã dạy dỗ con nên người, lạy thứ hai cảm ơn đã kiên nhẫn chửi mắng nhi tử, lạy thứ ba nhi tử đã hoàn thành lời hứa của mình trước khi đi.
Tổ phụ đi tới trước mặt hắn đỡ đứng dậy nước mắt rưng rưng: “Vũ nhi của chúng ta đây sao, đã cao lớn đến chừng này, chững chạc hơn rất nhiều, tính tình thu liễm trầm lặng lại quyết đoán, không hổ là người Lý gia ta.”
Phụ thân đỏ mắt đi tới nắm lấy vai hắn: “Trở về bình an là tốt rồi, phụ thân không mong gì hơn, Vũ nhi con nhớ kỹ lấy lời nói của ta, sau này trên đôi vai này của con sẽ mang trên mình gánh vác gia tộc Lý gia, Là con trai duy nhất Lý gia ta, sau này sẽ phải nhờ vào chính năng lực con rồi.”
“Nhi tử hiểu rõ, phụ thân yên tâm” Lý Đắc Vũ vừa nói xong quay qua nhìn tổ mẫu, mẫu thân với muội muội hắn.
Lâm lão phu nhân đi tới ôm hắn vào lòng nước mắt rơi, rồi bỏ ra để hắn đi tới trước mặt mẫu thân cùng muội muội.
Nghê đại phu nhân sờ mặt hắn nói: “Vũ nhi, khổ cho con rồi.” bà ôm nhi tử mình thật chặt vỗ lưng hắn.
Lý Dương Khiết nhìn thấy cảnh này, nàng trộm quay đầu đi lau nước mắt của mình, đại ca nàng giờ đây đã cao lớn vững chắc hơn rất nhiều, bình ổn chính chắn, là điều đáng mừng.
Lý Đắc Vũ quan sát nàng cười nói: “Đây là muội muội khiết nhi sao, đã thành đại cô nương yêu kiều rồi, nhớ khi đó muội còn rất bé hay quấn đi theo đằng sau huynh như một cái đuôi nhỏ.”
Nàng nhào vào lòng đại ca, nước mắt lúc nãy kìm chế đã tuôn ra hết.
“Được rồi, muội đã lớn thế này còn khóc sao, thật xấu quá đi mà.” Lý Đắc Vũ vừa chọc nàng, vừa lau nước mắt cho nàng.
Lý Dương Khiết trừng mắt nhìn: “Huynh vẫn không bỏ được cái tính thích trêu đùa muội, không thèm nói chuyện với huynh nữa.” Câu nói vừa thốt lên làm cho mọi người đều cười thật tươi.
Tổ mẫu nàng cất tiếng: “Được rồi, trở về cũng mệt lắm rôi, chúng ta mau đi vào dùng bữa thôi.”
Lý phủ lúc này tràn ngập tiếng cười nói, cùng nhau đầy đủ ngồi trên bàn cơm dùng bữa, khung cảnh thật đẹp ấm áp.