Chương 2 - Tống Thân Vương Thế Tử: Tống Tu Kiệt
- Trang Chủ
- THẾ TỬ PHI DƯƠNG KHIẾT - Cát Nguyệt Y Sương
- Chương 2 - Tống Thân Vương Thế Tử: Tống Tu Kiệt
“Vương gia, bẩm báo thuộc hạ nhận được tin tức, Tống Thiên Quốc ta cuối cùng chiến thắng vang dội, chuẩn bị sắp xuất phát trở về. Trong trận chiến lần này thế tử của chúng ta là người đứng đầu dẹp loạn, người phụ tá bên cạnh tiếp sức cho thế tử là Lý Đắc Vũ nhi tử của Lý thừa tướng, còn nữa hoàng thượng ra lệnh mở tiệc ăn mừng chiến thắng đón các đại thần trở về.” Thị vệ nói.
Tống vương gia Tống Tẫn Ngôn phụ thân của Tống thân vương Thế tử Tống Tu Kiệt cười ha hả vuốt râu nói: “Tốt! Làm tốt lắm, không hổ là con trai của Tống Tẫn Ngôn ta.”
“Thế tử mọi thứ đều tốt chứ, có vấn đề gì không?” Tống Vương gia nhìn thuộc hạ.
“Vương gia yên tâm, thế tử chỗ nào cũng bình an.” Thị vệ đáp lời.
Tống vương gia nhìn về xa xăm rất lâu, Hân nghiên nàng ở trên cao có thấy không, nhi tử của chúng ta Kiệt nhi đã lớn trưởng thành hiểu chuyện hơn rất nhiều rồi, măc dù ta hay nghiêm khắc với nó nhưng làm vậy Kiệt nhi mới có thể làm đúng mọi trọng trách gánh vác trong tương lai. Nàng yên tâm con của chúng ta là người có chính kiến nhất định nó sẽ làm tốt.
___________________________________________________
Tống Tu Kiệt, là nam nhân mà mọi hạ thần trong triều đều phải kiêng nể mấy phần cùng kính sợ, thủ đoạn của hắn dường như không ai đoán được nó tàn nhẫn ra sao. Nhắc tới Tống Thiên Quốc được cường thịnh đứng vững chắc như ngày hôm nay cũng nhờ vào một phần của Tống Tu Kiệt, mỗi một trận đánh giặc hắn ra tay hết sức dứt khoát nhanh chóng không tha thậm chí không để lại mầm móng nào của nước đối thủ tiêu diệt tận gốc, nhưng kì lạ thay Tống Tu Kiệt lại tha mạng cho người dân ở nước đối thủ chính vì thế họ vừa kính vừa sợ hắn.
Các tiểu thư khuê các hâm mộ tương tư hắn, gương mặt góc cạnh, ánh mắt hắn sâu thẳm khó đoán khi người ta nhìn vào dường như không nhìn thấu hắn mà chính Tống Tu Kiệt sẽ nhìn thấu họ, điều đấy làm họ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, mũi cao thẳng tập, đôi môi mỏng, phong thái cao quý tỏa ra lạnh nhạt, gương mặt đẹp như tranh cũng vì thế mà nhiều thiếu nữ nhớ thương hắn.
Mẫu thân hắn là vương phi Ninh Hân Nghiên, đã mất vì bệnh nặng khi hắn còn nhỏ. Đây cũng là lí do làm hắn dường như trầm ổn hơn, dưới sự uy nghiêm của phụ thân hắn mà lớn lên, lúc còn bé hắn đã tinh thông hiểu biết mọi thứ mà người thường họ không làm được.
Lý Đắc Vũ lên tiếng: “Thế tử, đang suy nghĩ gì sao.”
“Có gì phải suy nghĩ, lần này ngươi trở về Lý Thái Sư, Lý thừa tướng sợ là họ sẽ không nhận ra ngươi nữa rồi.” Tống Tu Kiệt nhìn thẳng Lý Đắc Vũ nói.
Lý Đắc Vũ đáp lời: “Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, không sớm thì muộn, dường như khi chiến tranh đến được phụ tá bên cạnh thế tử trong con đường biển máu hiểm ác này làm thần dường như không nghĩ tới, cũng làm thần trở nên trầm ổn và quyết đoán hơn nhiều rồi.”
“Trong trận chiến này đã thắng, nhưng về sau chưa biết được sẽ ra sao, trên đời này thứ có được càng dễ dàng, thứ không có được mới chính làm cho người ta phải dành bằng được mọi thứ về mình, cũng như đừng bao giờ mong nghĩ nó sẽ là mãi mãi như vậy, giống như tiền bạc châu bấu chỉ là thứ nhất thời mà thôi.” Tống Tu Kiệt cất lời.”
“Thần đã hiểu, người cũng đi nghỉ ngơi sớm đi ngày mai xuất phát trở về rồi. Tống vương gia còn đợi ngài.”
Tống Tu Kiệt xoay người đi tới vỗ vai Lý Đắc Vũ: “Được rồi, đi đi, ta còn muốn ở đây thêm một lát nữa.”
“Vậy thần không làm phiền thế tử nữa, cáo từ.” Nói xong Lý Đắc Vũ xoay người rời đi.
Chỉ còn một mình Tống Tu Kiệt đứng đó, nhìn lên bầu trời cao. Mẫu thân liệu người có đang dõi theo con không, nhi tử còn nhớ lúc trước khi lần cuối người ra đi vẫn còn lo lắng cho con, nhưng bây giờ mẫu thân nhìn xem con hiện đang rất tốt, mẫu thân có thể yên tâm. Còn có phụ thân nhi tử biết ông ấy bình thương nghiêm khắc với con từ nhỏ tới lớn, mặc dù ít bộc lộ cảm xúc nhưng nhi tử biết ông ấy luôn âm thầm quan tâm nhi tử, dạy bảo tất cả trọng trách lớn cho nhi tử giữa hoàng cung đấu đá đẫm máu này, Không tàn nhẫn với họ thì là giết chết chính mình.