Chương 1
Đúng ra người hôm nay mặc trên người chiếc áo cưới sang trọng đắc tiền này không phải là cô mà là Mục Tuyết Ly chị gái song sinh với cô, nhưng chị ta đã bỏ trốn khi biết Vệ Cảnh Phong bị tai nạn hủy dung và không còn khả năng chăn gối.Vì vốn đã có hôn ước từ trước,gia đình cô và Vệ gia lại có giao tình nên mẹ cô đã vang xin cô thay thế chị mình gã đi.Cô nhớ lại.
“Mẹ con đã tìm khắp nơi nhưng không thấy chị đâu cả.”
“Con bé này đi đâu được chứ, nhà trai sắp đến rồi.Để mẹ lên phòng nó lần nữa xem sao.”
Lý Nhã Quân lo lắng bước lên cầu thang gấp gáp đi lên phòng tìm Tuyết Ly, trong đầu bà cứ nghĩ,con bé này hẳn là căng thẳng quá nên trốn đâu đó thôi.Nhưng khi vào phòng tìm quanh bà không thấy bóng dáng cô đâu, trên bàn còn có mảnh giấy cô viết vội để lại.
“Ba, mẹ hai người hãy tha thứ cho con,con không thể chôn vùi cuộc đời mình trong cuộc hôn nhân tâm tối này được.Ba mẹ đừng tìm con,khi nào mọi việc ổn thỏa con sẽ trở về.Tuyết Ly.”
Lý Nhã Quân ôm đầu chao đảo, Mục Tiểu Ly bước vào thấy bà sắp ngã liền chạy đến đỡ bà lo lắng hỏi.
“Mẹ… mẹ sao thế?”
“Chị con… nó trốn mất rồi.”
Lý Nhã Quân vừa nói vừa đưa bức thư cho Tiểu Ly, cô cầm lấy đọc từng chữ mà không tin được vào mắt mình.
“Sao lại như vậy? Chẳng phải chị rất thích anh Cảnh Phong sao?Sao lại bỏ trốn chứ?”
“Mấy hôm trước nó có nói với mẹ muốn hủy hôn vì biết Cảnh Phong không thể trong phương diện kia, nhưng mẹ đã khuyên bảo và nghĩ rằng nó đã hiểu.Không ngờ…. bây giờ phải làm sao đây?”
“Anh Cảnh Phong không thể sao?Sao chị lại biết?”
Mục Lạc Lâm từ bên ngoài vội vã bước vào, thấy Lý Nhã Quân đang sụt sùi khóc thì lên tiếng hỏi.
“Có chuyện gì thế? Tuyết Ly đâu bảo nó nhanh lên nhà trai đã đến trước cửa rồi.”
“Tuyết Ly nó không đồng ý lấy Cảnh Phong… trốn mất rồi.Giờ phải làm sao đây ông ơi!”
“Cái gì?”
Mục Lạc Lâm kinh ngạc không tin vào điều mình vừa nghe, ông chạy đến kiểm tra tủ quần áo, tủ trống không chẳng có gì.Ông thất thần ngồi bệt xuống giường than vãn.
“Sao mọi chuyện lại thế này, tôi phải ăn nói làm sao với Vệ gia đây?”
“Ba, mẹ hay là chúng ta bước ra nhận lỗi với họ dời ngày cưới lại,đợi tìm được chị con sẽ tổ chức lễ cưới lại được không?”
“Con nghĩ Vệ gia là gia tộc thế nào chứ, làm họ mất mặt thì chúng ta có thể sống được sao?”
Chợt Lý Nhã Quân nhìn Tiểu Ly,trong lòng bà lóe lên một suy nghĩ vội nắm lấy tay Tiểu Ly nói.
“Tiểu Ly,hay là…con thay Tuyết Ly làm vợ Cảnh Phong nhé?”
“Mẹ, không được…”
“Sao lại không được chứ,con và Tuyết Ly giống nhau như hai giọt nước.Vệ gia chắc chắn không phát hiện ra đâu.”
“Đúng đấy Tiểu Ly, nếu như con không đồng ý thì Mục gia ta chẳng còn đất sống đâu.Con nỡ lòng nhìn bà mẹ mất hết mặt mũi bị người khác nặng nhẹ hay sao? Nếu hôm nay con không đồng ý…ta chết cho con vừa lòng.”
“Ba đừng mà… con…”
“Tiểu Ly con còn suy nghĩ gì nữa, Vệ gia là một gia tộc lớn lại nắm trong tay một nữa kinh tế thành phố này.Cuộc sống sau này của con không cần lo nghĩ nữa, nếu Vệ Cảnh Phong không thể trong chuyện đó thì cũng có thể thụ tinh nhân tạo được mà.Tiểu Ly chẳng lẽ con nỡ lòng nhìn thấy ba mẹ chết mà không cứu sao?Hay là con muốn ta quỳ xuống đây xin con.”
Lý Nhã Quân vừa nói vừa khom người xuống định quỳ trước mặt cô, Tiểu Ly thấy thế vội ôm bà lại hai hàng nước mắt cô chảy dài ngập ngừng nói.
“Mẹ đừng làm vậy…con… con đồng ý.”
Thật sao? Tốt quá rồi vậy mau chuẩn bị thôi.”
Tiếng hỏi của cha xứ làm cho Tiểu Ly giật mình khỏi dòng suy nghĩ.
Mục Tuyết Ly con có đồng ý lấy Vệ Cảnh Phong làm chồng không?”
Tiểu Ly ngước mắt nhìn về phía Cảnh Phong, đương nhiên là cô muốn lấy, vì anh ấy là người đầu tiên làm cô rung động.Nhưng trái tim anh ấy từ lâu đã thuộc chị của cô Mục Tuyết Ly mất rồi,không còn chỗ cho cô nữa.Vị cha xứ nhìn cô chờ đợi câu trả lời, Tiểu Ly chầm chậm gật đầu nói.
“Con đồng ý.”
“Vệ Cảnh Phong con có đồng ý lấy Mục Tuyết Ly làm vợ không?”
Trước câu hỏi của cha xứ, Vệ Cảnh Phong đưa ánh mắt lạnh nhìn vào mắt Tiểu Ly khẽ lên tiếng.
“Con đồng ý.”
“Hai con trao nhẫn cho nhau.”
Sau màn đeo nhẫn cha xứ nhìn hai người mĩm cười nói.
“Bây giờ ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng,hai con có thể hôn nhau rồi.”
Bên dưới tiếng tung hô vang lên.
“Hôn đi hôn đi…”
Vệ Cảnh Phong tiến về phía Mục Tiểu Ly, đưa bàn tay còn hằn vết sẹo do bị bỏng chạm vào mặt cô từ từ cúi xuống.Trái tìm Tiểu Ly đập loạn lên, bàn tay cô xiếc chặt bó hoa trong tay ánh mắt nhắm nghiền lại.Chợt cô nghe âm thanh lạnh lùng cất lên bên tai.
“Cô nghĩ tôi sẽ hôn cô thật sao? Mục Tiểu Ly cả đời này cô đừng mơ tôi sẽ chạm vào cô.”
Dưới góc độ nghiêng mọi người cứ ngỡ hai người đã thực sự hôn nhau, nhưng không ai biết rằng Vệ Cảnh Phong chỉ đang đặt môi lên ngón tay cái của mình đang đặt trên môi cô. Tiếng vỗ tay chúc mừng hoan hỉ, nhưng không ai biết rằng trong lòng Mục Tiểu Ly đang đau như thế nào.Hoá ra anh đã biết cô không phải là Tuyết Ly, cuộc sống hôn nhân này rồi sẽ đi về đâu đây…