Chương 3: Hội chợ đền
Công chúa Aninlaphat hỏi lại cho kĩ sau khi nghe thấy Prik nói công chúa Padmika chuẩn bị đi đến dự tang lễ của một người bạn ở vùng ngoại ô vào chiều tối hôm nay.
“Chắc chắn mà.” Pirk nói, miệng cười đến mang tai.
“Khi bà ấy quay về cung điện thì chắc cũng tối muộn rồi.”
“Nụ cười này, Người đang nghĩ gì trong đầu vậy, quý cô?” Tiểu thư Pin nói, nhìn công chúa Aninlaphat một cách thận trọng.
“Tối nay sẽ có một hội chợ đền đó, khun Pin.” Đôi mắt sáng lấp lánh của công chúa Aninlaphat đại diện cho hàng ngàn từ ngữ. “Ta muốn mời nàng đến hội chợ với ta.”
Tiểu thư Pin mở to mắt một cách ngạc nhiên.
Sao công chúa… lại dám ra ngoài lúc chiều tối?
Không chỉ trốn đến hội chợ đền…
Mà còn là rời khỏi cung điện sau khi mặt trời lặn? Tiểu thư Pin ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
“Ta không dám đâu. Quá nguy hiểm.”
“Sẽ ổn thôi, thưa tiểu thư. Prik và công chúa thường hay trốn khỏi cung điện để đi hội chợ đền ạ. Nó không nguy hiểm gì đâu. Mà nó còn rất vui nữa đó ạ.”
Prik, người đang ngồi cạnh chân của tiểu thư Pin nói thỏ thẻ, thứ khiến cho tiểu thư Pin trông có vẻ trầm tư. Thật sự thì công chúa và những người khác có thể sống một cách không bị hạn chế vì họ không bao giờ tuân theo bất cứ luật lệ nào.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng được thoải mái làm những thứ chểnh mảng này…
“Đi với ta đi, khun Pin. Cơ hội như thế này không dễ có đâu.”
Công chúa Aninlaphat nhìn nàng bằng đôi mắt ngây thơ vô tội. Tiểu thư Pin không nỡ thốt lên bất cứ lời từ chối nào khiến cho cô thất vọng.
Cuối cùng, ba cô gái lẻn ra khỏi cung điện, vòng ra phía sau bức tường; để đi đến hội chợ đền trong thung lũng phía sau cung điện.
Đối với Pilantita…
Hội chợ ở đền chắc chắn vô cùng thú vị, những ánh đèn lấp lánh và rực rỡ, nhiều màu sắc, và âm thanh bao quanh khiến người ta phải lóa mắt, không thể kiềm chế.
Hai bên đường bày đầy sạp hàng: vài chỗ bán đồ ăn vặt, vài chỗ bán đồ mặn như bún gạo và nước cốt dừa hoặc nui chiên. Thứ bắt mắt nhất chắc chắn chính là những điệu nhảy uốn cong người mà Prik nhìn đến mức cổ của cô ấy nghiêng hẳn đi, mong muốn được đi ra đó và nhảy múa cùng các cô chú kia.
Thứ duy nhất ngăn cản cô ấy chính là mệnh lệnh nghiêm khắc với lí do được nói bằng tông giọng dịu dàng và nhẹ nhàng của công chúa Aninlaphat.
“Prik à, em còn quá trẻ. Có những người say rượu ở đó. Nếu như một kẻ ái nhi nào đó đến bắt nạt Prik thì em sẽ làm gì? Nó chỉ khiến em buồn chán và hao tốn cảm xúc của em thôi.”
Làm sao Prik có thể làm ngơ những lời mà công chúa điện hạ đã nói chứ? Vì vậy, mỗi lần cô ấy đến phiên chợ đền, Prik chỉ nhìn màn trình diễn nhảy múa cho đến khi cô ấy xém chút nữa là bị trật cổ.
Bây giờ mình chưa thể ra đó và nhảy múa được…
Prik vâng lời công chúa Aninlaphat hơn cả cha mẹ ruột của cô ấy; Plai và Yuan. Mặc dù, thỉnh thoảng công chúa Aninlaphat sẽ chạy lòng vòng và nô đùa như một đứa trẻ hoặc đôi khi suy nghĩ của cô quá phức tạp và kì cục so với lứa tuổi của cô.
“Mọi thứ thật tuyệt vời.” Công chúa Aninlaphat thốt lên một cách đầy vui sướng.
“Đúng đó, thưa công chúa.” Prik trả lời ngay lập tức.
“Suỵt.”
Công chúa Aninlaphat giơ ngón trỏ đặt lên môi mình, không muốn Prik dùng từ ngữ hoàng gia bên ngoài cung điện.
“Ồ, tuyệt vời.”
Prik nhanh chóng thay đổi cách nói chuyện của cô ấy, nhưng nó cũng đủ để khiến cho tiểu thư Pin nhíu mày với Prik, người luôn tận dụng công chúa mỗi khi có cơ hội.
Trong khi công chúa Aninlaphat rất vui khi Prik nói chuyện với cô như một người bạn.
“Nu Pin ơi.”
“Ừm.”
Mặc dù tiểu thư Pin rất khó chịu vì cách công chúa Aninlaphat kêu mình, nàng vẫn phải miễn cưỡng trả lời.
“Có chuyện gì vậy? Sao nàng lại nhíu mày?” Công chúa Aninlaphat nhướng mày: “Nàng có muốn ăn kẹo bông gòn không?”
“Ai mà thèm kẹo bông gòn chứ? Khun… à, Pin chỉ sợ ai đó trong cung điện sẽ trông thấy chúng ta thôi…”
“Đừng sợ, Anin ở đây.” Công chúa Aninlaphat giơ tay lên và vỗ ngực một cách nghiêm túc, khiến cho tiểu thư Pin mỉm cười bất lực.
Tiểu thư Pin cảm thấy cảm thấy cách công chúa Aninlaphat tự xưng bằng tên của cô thật dễ thương và đáng yêu.
“Nàng có nóng không, Nu Pin?”
“Không.”
“Nếu như nàng không nóng, tại sao má của nàng lại đỏ như vậy?” Công chúa Aninlaphat vẫn tò mò như thường lệ.
“Vậy chắc chắn là do thời tiết rồi… Hôm nay trời nóng thật.” Tiểu thư Pin bướng bỉnh nói vặn lại trước khi vờ nhìn sang hướng khác như thể nơi đó có rất nhiều thứ thú vị.
“Khi trời nóng thì nàng phải uống nước ngọt.” Công chúa Aninlaphat trầm ngâm: “Đi mua một ít đi Prik.”
“Ta muốn một ít nước ngọt có ga
Prik nuốt nước bọt khi nghĩ đến vị ngọt của thứ nước ngọt có gas sảng khoái nhiều màu sắc đó.
“Được rồi.” Công chúa Aninlaphat mỉm cười như thường lệ: “Hôm nay ta có rất nhiều tiền.”
“Em thấy là người mang theo quá nhiều tiền cho hôm nay rồi, Nu Anin.” Prik cãi lại.
“Hôm nay có hơi nhiều vì ta lấy trộm đó.” Công chúa Aninlaphat nói, khóe môi cong lên thành một nụ cười.
“Lấy trộm từ ví của mẹ Người à?” Prik hỏi chủ nhân, cũng như người bạn tốt của mình, như thường lệ.
“Lấy trộm từ ống heo của ta.”
Prik trợn mắt một cách khó chịu khi cô ấy nghe thấy câu trả lời của công chúa Aninlaphat.
“Anin muốn nói rằng Người là một tên trộm, nhưng mà, ngay từ đầu, tất cả đã là của Người rồi.” Tiểu thư Pin nói một cách miễn cưỡng: “Anin chỉ muốn được biết đến như là một tên trộm thôi…”
“Nàng nghĩ vậy sao, Nu Pin?” Công chúa Aninlaphat vừa nói vừa cười.
“Vâng.”
“Vậy thì, rồi sẽ có một ngày, ta trộm đi thứ gì đó từ Nu Pin, cứ chống mắt lên mà xem.”
Công chúa Aninlaphat mỉm cười rạng rỡ, khiến cho đôi lúm đồng tiền của cô tỏa sáng hơn bao giờ hết.
“Người cứ nói tiếp đi, Anin…”
Tiểu thư Pin thỏ thẻ như không có chuyện gì, nhưng sâu thẳm bên trong, nàng thầm nghĩ có khi nào công chúa Aninlaphat thật sự mong muốn sở hữu thứ gì đó của nàng, hay là cô chỉ nói đùa cho qua chuyện.
Dù sao thì, người không thể ngừng suy nghĩ về câu nói này hơn bất cứ ai khác đã chuyển thành Prik, người lúc này đang nghĩ cách để lẻn vào phòng ngủ của tiểu thư Pin khi trời tối, trộm thứ gì đó mà cô chủ của cô ấy vừa nhắc đến như một người đầy tớ phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân.
Nhưng, công chúa Aninlaphat muốn lấy thứ gì từ tiểu thư Pin nhỉ?
Chắc chắn là một cái ống heo đầy ắp rồi.
Công chúa Aninlaphat cứ nói đến khi ba người họ đến trước một quầy hàng nước ngọt có ga với những chiếc lọ thủy tinh hình vuông chứa đầy đồ uống có ga nhiều màu sắc được xếp phía trước. Màu nâu sẫm là vị coca. Kế bên, có màu tối tương tự là xá xị, có vị như một quả bom. Màu tím đậm là vị nho. Màu xanh là soda và màu đỏ là Sala.
“Ta lấy loại màu đỏ.”
Tiểu thư Pin chỉ tay vào chiếc lọ màu đỏ rồi chợt nhớ đến những lời dì thường dạy cô.
“Nước ngọt chẳng có ích lợi gì cả mà còn gây sâu răng nữa.”
Sau khi quan sát biểu cảm của Prik và công chúa Aninlaphat sau khi cả hai uống một ngụm lớn nước ngọt có ga, trước khi họ vui tít cả mắt thì tiểu thư Pin đã không cưỡng lại được mà thử một ngụm.
Cái vị ngọt cùng hơi ga thật sảng khoái. Tiểu thư Pin giờ đã hiểu vì sao mà Prik cứ nằng nặc đòi uống nước có ga ngay khi vừa đặt chân tới đền.
“Khà…”
“Khà…”
Công chúa Aninlaphat và Prik nhắm tịt mắt trước khi hai người đồng thời phát ra thứ âm thanh kỳ lạ sau khi uống sạch cả chai nước ngọt mang đi.
“Anin, Prik, đừng làm như vậy. Trông không phù hợp tí nào.”
Ngay lúc này đây ánh mắt dịu dàng của tiểu thư Pin còn sắt hơn cả dao nhưng công chúa Aninlaphat và “đồng bọn” của cô chỉ cảm thấy nó buồn cười, rồi hai người họ giả vờ đứng chống nạnh, trông khá đáng yêu và nghiêm túc.
“Nè, Người cứng đầu quá rồi đó Anin à. Người cứ việc cười nhạo, từ giờ Pin chẳng thèm nói tiếng nào nữa đâu.”
Tiểu thư giảng đạo trong khi tặng kèm cho công chúa Aninlaphat ánh mắt sắt lạnh, đôi môi mềm mại đầy đặn của nàng nghiêng theo làn sóng thất vọng. Rồi vài giây sau nàng lắc đầu và bước thẳng qua hai đứa nhóc bướng bỉnh mà chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.
“Đợi đã Nu Pin à.”
Mặt công chúa Aninlaphat tái mét. Dù cho cô có cứng đầu, ương bướng tới cỡ nào đi chăng nữa thì tiểu thư Pin cũng chỉ cau có nhìn cô chứ chưa từng mặc kệ như lúc này.
Công chúa Aninlaphat chỉ còn biết lẽo đẽo theo bóng lưng tinh tế với chùm tóc đuôi ngựa dài đung đưa qua lại, lên xuống.
Cuối cùng, công chúa Aninlaphat nắm lấy cổ tay người trước mặt để ngăn nàng lại và chờ đợi…
“Nu Pin ơi, nàng đừng giận ta nữa mà.”
Công chúa Aninlaphat lo lắng khi thấy cặp mắt xinh đẹp của tiểu thư Pin toát lên vẻ giận dữ.
“Ta xin lỗi mà.”
Giọng nói công chúa Aninlaphat cất lên vô cùng dịu dàng nhưng bàn tay mảnh khảnh đang nắm lấy tay của tiểu thư Pin của cô lại càng dịu dàng hơn.
Chẳng những nắm lấy mà công chúa Aninlaphat còn đung đưa bàn tay của tiểu thư Pin như đứa trẻ nắm lấy tay mẹ, mong mẹ đừng rời đi.
“Đủ rồi đó Anin. Xấu hổ quá đi, ta có giận Người thật đâu.”
Tiểu thư Pin khó khăn thở hắt một hơi khi nàng chầm chậm rút tay ra khỏi cái nắm chặt của công chúa.
“Hôm nay có vẻ nóng quá à nha. Nhìn mặt cô kìa Nu Pin, đỏ như Tumya* luôn rồi.”
*Tên một loại quả
Prik tò mò dán mắt vào tiểu thư Pin.
“Chẳng phải chúng gọi là Tumlueng sao hả Prik?” Công chúa Aninlaphat tốt bụng ngắt lời.
Sau khi nhận ra có lẽ tiểu thư Pin đang giận dỗi vì cô cứ cư xử xấc xược như vậy mãi, công chúa Aninlaphat lập tức cười và hét lên:
“Kia là cửa hàng kẹo bông gòn đó, Anin, Người có muốn ăn không ạ?” Prik – người chẳng có đam mê nào ngoài đồ ăn chỉ tay về phía chiếc máy làm kẹo bông gòn đầy màu sắc đang xoay vòng một cách đầy hào hứng.
“Có chứ, mua một cây cho Nu Pin nữa nhé, Prik. Tiền nè.”
“Cảm ơn ạ.” Prik chìa tay ra nhận tiền rồi chạy ù đến quầy làm kẹo bông gòn.
“Ta nói muốn ăn kẹo bông gòn hồi nào chứ?” Dù nàng nói mình không tức giận nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó khiến công chúa Aninlaphat không thể đoán được suy nghĩ của nàng lúc này.
“Nu Pin không có nói với ta nhưng ta muốn nàng được ăn thử nó.” Lúc này công chúa Aninlaphat thật dè dặt. Cô thậm chí còn chẳng dám mở miệng. Thay vào đó cô chỉ có thể nói và cười khẽ dù cô là một cô gái chưa từng buồn phiền vì bất kì ai.
“Của Người đây ạ, Nu Anin, Nu Pin.” Prik chạy về cùng với hai cây kẹo bông gòn mềm mại. “Cây màu xanh này là của Nu Anin nè, cây màu hồng là của Nu Pin, còn của em màu vàng.”
“Chẳng ai hiểu ta hơn em cả Prik à.”
“Làm gì có ai chứ. Ai mà lại biết Anin thích màu xanh lam chứ?” Prik nói. Cô ấy mở miệng thật rộng để cắn quả bóng bông gòn mềm mượt màu vàng nhạt.
“Ta biết, cũng như Prik vậy. Ta biết Anin thích màu xanh lam.” Tiểu thư Pin nói và ngoài dự đoán liếc nhìn Prik: “Và ta còn chẳng thích màu hồng nữa là.”
“Không phải vậy!” Công chúa Aninâphat và Prik cùng lớn tiếng phản đối.
“Nu Pin thích màu hồng mà!”
Công chúa Aninlaphat và đồng bọn cứ không ngừng lặp lại, chẳng có vẻ gì là sẽ từ bỏ.
“Ai nói chứ?…” Tiểu thư Pin làm vẻ mặt ngây ngốc, từng chút từng chút một liếc qua cây kẹo bông gòn màu hồng nhạt của mình với thái độ nghiêm túc như đứa cháu gái của công chúa Padmika.
“Hầu hết đồ của Nu Pin đều là màu hồng.” Lần này công chúa Aninlaphat cãi lại mà không chịu từ bỏ.
“Anin nói đúng đó ạ.” Prik luôn theo phe cô chủ của mình.
“Sử dụng một màu sắc không có nghĩa là người ta thích màu sắc đó.” Tiểu thư Pin vui vẻ cười toe toét với đôi mắt ranh mãnh lóe sáng.
Có những lúc thao túng hai đứa nhóc ương bướng này cũng khá vui.
“Tiểu thư Pin, thưa cô chủ!”
Một giọng nói khàn đặc vang lên chấm dứt màn tranh cãi của ba cô gái như một phép màu.
Đặc biết là khi cả ba phát hiện ra giọng đó còn ai trồng khoai đất này ngoài P’Perm – tài xế trong cung điện Bua nữa chứ. Bọn trẻ mở to hai mắt trong khi nín thở.
“Người thật sự ở đây, tiểu thư Pin. Công chúa Padmika kêu tôi đi tìm Người đó ạ.” P’Perm – người khom lưng một cách tôn trọng khi nói chuyện với tiểu thư Pin. Khi ông ấy liếc nhìn và trông thấy công chúa Aninlaphat, ông ấy hoảng loạn và khom lưng thấp hơn trước cho đến khi đầu của ông ấy gần chạm vào đầu gối của ông, khiến ông trông vô cùng kì cục.
“Ồ, Người cũng ở đây sao, công chúa?”
“Ừ.” Công chúa Aninlaphat nói bằng giọng bình tĩnh. “Tự ta muốn mời tiểu thư Pin. Đừng có làm quá lên như vậy, P’Perm.”
Bây giờ, gương mặt của công chúa Aninlaphat trông nghiêm túc hơn bao giờ hết trong khi tiểu thư Pin cứ cúi gầm mặt và mím chặt môi thành một đường thẳng.
“Xin hãy tỏ lòng thương xót, thưa công chúa điện hạ. Tôi phải đưa tiểu thư Pin về cung điện theo mệnh lệnh của công chúa Padmika ạ, thưa công chúa.”
Lúc này, gương mặt của P’Perm trông không thoải mái, đủ để khiến cho Prik cảm thấy đáng thương.
“Đi thôi.” Cuối cùng, công chúa Aninlaphat cũng cất tiếng nói sau một lúc im lặng.
“Cùng nhau trở về nào.”
*Nu là đại từ nhân xưng ngôi thứ hai, dùng để gọi những cô bé, cậu nhóc và hàm ý sự yếu đuối của người nói hệt như một đứa trẻ vậy. Người ta thường dùng Nu + tên đứa trẻ đó, ví dụ Nu Anin, Nu Pin, Nu Prik…
– ——–
Hôm qua hơi bận nên sáng nay đăng bù sớm vậy =)))
Cảm ơn nhỏ em gái đã giúp chị dịch nửa chương sau trong lúc chị đi ngủ =)))