Chương 40 - Chương 40
Thứ bảy, tôi tỉnh dậy sau cơn trằn trọc đêm qua. Vì câu nói bất ngờ của
Trần Minh và cái nắm tay vô ý đó đã khiến tôi không thể ngủ được. Sự vui vẻ ngu ngốc đó khiến tôi tự trách rất nhiều. Việc của bản thân tôi còn
lo chưa xong, mà trái tim đã mơ tưởng đến việc yêu đương. Thật đáng chê
cười. Một kẻ thảm hại như tôi không đáng sống, không đáng để công chúa
cứu giúp. Tôi đáng lẽ nên chết ở trên đất của Matriska, chuộc lại sự ngu dốt mà ngày đó tôi đã làm. Tôi là kẻ tội đồ không đáng có được hạnh
phúc. Tôi thật sự là một con khốn đáng bị nguyền rủa. Là một kẻ nên nhận lấy bất hạnh.
Trần Minh nói tôi đã không quậy phá ai vì trở nên
mệt mỏi. Tôi rất vui vì cậu ấy nhận ra việc tôi không hoạt náo nữa.
Nhưng Minh à, đây mới thật sự là tôi.
Sự trống rỗng ở tận sâu
trong trái tim đang lớn dần và nuốt chửng lấy tôi. Nó khiến tôi sợ hãi
vì được sống, khiến tôi thấy thất vọng vì mình đã ở đây thay vì người
ấy, khiến tôi đau khổ vì bản thân vô dụng của mình. Trước nhất, tôi vẫn
phải trở về quê hương của tôi, để chuộc lại tội lỗi của tôi. Để cứu lấy
nữ hoàng và đứa con của người. Tôi chưa thể dừng lại ở đây được, tôi vẫn phải bước tiếp.
Công chúa, công chúa của tôi. Hôm nay, tôi vẫn sẽ sống vì người.
Cất một ‘bản thân’ như vậy vào góc khuất nào đó, tôi ngồi dậy khỏi giường,
mỉm cười vươn vai đón chào ngày mới. Hôm nay tôi vẫn là một cô gái xinh
đẹp và đáng yêu, cả thế giới vẫn sẽ mỉm cười với tôi. Ừm, nhất định là
vậy. Tôi cũng sẽ mang niềm vui này cho tất cả mọi người. Tôi là nhất,
tôi là người tài năng nhất, và mọi thứ đều sẽ đâu vào đó.
Sau khi đánh răng rửa mặt, tôi đi xuống dưới nhà. Nhìn mẹ đang loay hoay trong
bếp nên tôi cũng đi vào muốn phụ giúp nhưng mẹ từ chối. Mẹ bảo tôi thi
xong thì nên nghỉ mệt, để mẹ làm. Thế là tôi đi ra ngoài phòng khách mở
ti vi lên. Nằm ở nhà thoải mái xem ti vi và ôm con Mực lăn lộn trên ghế
sô pha. Tôi hơi tò mò việc buôn bán của ba nên quay đầu nhìn ra phía
cửa. Lúc này, có một người đứng trước sạp hàng nhà tôi như từ hư không
xuất hiện. Tôi hơi bất ngờ bật dậy khỏi ghế, từ từ đi ra ngoài. Không ít lần có một số kẻ kỳ quái xuất hiện ở đây và tấn công ba mẹ tôi vì gia
đình tôi rất có quyền lực, những lần như vậy đều nhờ con Mực đánh trả
lại nên mới thoát được. Vậy nên đối với những kẻ đáng ngờ, tôi rất đề
phòng.
Trước cửa nhà có một người đang đứng như pho tượng. Người
nọ có dáng người thanh mảnh, đeo khẩu trang đen, mặc chiếc áo khoác đen
dưới trời nắng nóng càng thêm nổi bật. Dựa trên mái tóc dài cùng thân
hình thanh mảnh, tôi đoán người kia là con gái. Nhìn dáng người thôi đã
biết là mỹ nhân rồi, tôi tò mò dung nhan ghê, chắc chắn là một người rất đẹp.
Tôi vừa đi ra đã chạm mắt với cô ấy. Đó là một đôi mắt đẹp
như hồ nước tĩnh lặng. Đôi mắt đen như thể sẽ biến đổi màu sắc nếu tôi
nhìn từ góc độ khác đó khiến tôi ấn tượng. Đôi mắt ấy hơi cong lên khi
nhìn thấy tôi, dường như đang cười làm tôi có chút xấu hổ mỉm cười đáp
lại. Tôi vừa bước ra thì thấy ba đang loay hoay trước cửa tủ bên góc
trái, cuống quýt tìm kiếm thứ gì đó bên trong.
“Ba tìm cái gì đó?”
Ba tôi bất ngờ quay lại, sau khi thấy tôi thì tiếp tục quay đầu tìm đồ
trong trong tủ: “Ba kiếm cái con gấu bông màu tím tím ấy, con thấy đâu
không?”
Tôi nhăn mày: “Con gì cơ?”
Ba tôi đáp: “Con gấu bông, nó màu tím tím rồi hai mắt nó như kim cương vậy ấy.”
Tôi nghe vậy thì cũng bắt tay phụ ba đi tìm. Vì khách hàng đến cửa tiệm nhà tôi có hai loại, bình thường và bất thường. Khách bình thường thì mua
đồ ăn vặt hay mấy bịch gia vị để nấu đồ ăn, còn mấy khách không bình
thường thì mua mấy món khác với mấy món đó. Vừa nghe là mua gấu bông thì tôi đã biết vị khách kia là người của giới siêu nhiên, nên cũng buông
hỏi một câu.
“Rồi nó có biết nói chuyện không?”
“Nhỏ này
nói bậy bạ, gấu bông gì mà biết nói chuyện? Nó biết nói chuyện thì ba
còn đi kiếm nó làm gì?” Ba tôi trách mắng tôi, sau đó nhẹ giọng nói
tiếp: “Nó chỉ biết có biến lớn rồi thu nhỏ, biết chạy lòng vòng nữa, bởi vậy bây giờ không biết nó trốn đi đâu rồi.”
Tôi bĩu môi, vẻ mặt phán xét. Rồi con gấu bông gì mà biết chạy biết trốn, còn biết thu nhỏ?
Lục tìm một hồi, tôi tìm thấy trong góc tủ bên cánh phải. Nằm khuất ở phía
trong có một thứ gì đó lấp lánh, tôi đưa tay nhẹ nhàng đẩy mấy đồ đạc
xung quanh ra thì tìm thấy một con gấu bông nhỏ bằng hai ngón tay. Đôi
mắt nó như đá quý màu trắng phản chiếu ánh tím lấp lánh cực kỳ đẹp, nó
mang màu sắc trắng nhưng cơ thể lại nhuộm loang lổ màu tím và xanh lam
như bị bột màu hất lên. Cơ thể gấu nhỏ run rẩy cuộn tròn trong góc tủ
nhìn tôi mà sợ hãi, đôi mắt lấp lánh tựa đá quý ấy nhìn như đang ngấn
lệ.
Tôi nhìn nó, động lòng trước sự dễ thương đó nên nhẹ nhàng đưa ngón tay vào chọc chọc vào người gấu nhỏ.
Con gấu nhỏ hoảng sợ run rẩy càng kịch liệt, cứ như trong người nó có lắp
động cơ mỗi lần bị chạm trúng là sẽ khởi động vậy. Tôi nhìn dáng vẻ đáng thương đó, kiềm lòng không được lại dùng ngón tay chọc chọc nó. Nó bị
tôi làm hoảng tới mức đôi mắt mở to, bám chặt vào ngón tay của tôi run
như cầy sấy, liều mạng dùng cánh tay bông mềm đấm đấm lên ngón tay của
tôi.
Tôi bật cười rồi từ từ đem nó ra khỏi tủ. Gấu nhỏ càng ra
sức đấm đấm vào ngón tay tôi, nếu nó mà biết khóc thì có lẽ đã lệ rơi
đầy mặt rồi.
Tôi nhìn nó mà dở khóc dở cười, đưa sang cho ba xem: “Ba, con này hả?”
Ba tôi nhìn một cái rồi gật đầu, thở một hơi nhẹ nhõm: “Nó đó, trời ơi trốn đi đâu vậy con?”
“Ở cái tủ sau lưng ba nè, tuốt phía trong.”
Tôi nhịn cười đem nó ra cho cô gái đứng trước quầy tạp hóa.
Cô gái đứng trước quầy nhìn thấy tôi mang gấu nhỏ ra liền đổi tư thế đứng, hai tay đút trong túi áo cũng giơ ra đỡ lấy gấu nhỏ bán sống bán chết
bám trên ngón tay tôi, bảo bọc nó trong lòng bàn tay. Cô gái đột nhiên
vang lên tiếng cười khúc khích, có vẻ như gấu nhỏ đang liều mạng đánh
vào lòng bàn tay của cô ấy.
Cô gái vẫn ôm gấu nhỏ, nhìn về hướng tôi nói: “Cảm ơn, phần tiền còn lại ngày mai tôi sẽ kêu quản gia đưa đến.”
Tôi cũng gật đầu. Không sợ bị quỵt tiền đâu, trên đời này ai dám đi quỵt
tiền nhà đại bàng được mấy ông chủ lớn chống lưng chứ. Cô gái ấy vẫn
chưa đi, nhưng tôi đã xoay lưng định vào trong nhà. Nếu đã xác định
không có nguy hiểm gì thì tôi cũng yên tâm để ba buôn bán. Nhưng vừa
quay vào, cô gái ấy đã cất giọng nói mềm mại chỉ đủ để tôi nghe thấy.
“Như đại huynh nói, ngươi thật sự rất đặc biệt.”
Tôi ngây người ra chốc lát rồi quay đầu lại, nhưng người đã biến mất tựa
như bốc hơi. Tiếng nói vừa rồi rõ ràng vang rất rõ bên tai cứ như kề sát tai tôi mà nói vậy. Hơn nữa ý nghĩa của câu nói đó là gì lại càng khiến tôi tò mò hơn. Vì sao cô ấy lại nói với tôi như vậy, khiến tôi có chút
căng thẳng. Nhưng người đã đi mất thì làm sao hỏi được nữa, tôi quay
người định đi vào trong nhà. Đôi mắt vàng kim sắc bén của Mực làm tôi
giật mình. Mực đứng ở giữa đường đi nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi lâu lâu
cũng bị nó hù như vậy nên đã quen rồi.
“Vào nhà thôi.”
Tôi đưa tay vuốt đầu nó rồi cùng nó đi vào nhà. Cứ ngỡ tâm trạng kỳ lạ này
sẽ biến mất, nhưng nó vẫn ở trong lòng tôi như một cái gai không thể nào rút ra được. Vì cái tâm trạng khó chịu này cứ kéo dài như vậy cho dù
tôi ngồi coi thế giới động vật mà tôi thích, hay đọc quyển truyện mà tôi mới tậu được, nó vẫn không biến mất.
Vậy nên tôi quyết định đi báo anh ba.
Ngồi trong phòng anh, thoải mái cầm lấy mấy quyển truyện tranh đánh nhau
dành cho con trai mà anh tôi sưu tập được ra đọc. Cho đến khi anh tôi
vào phòng, thấy tôi và con Mực đang độc chiếm cái giường của ảnh thì đã
đá tôi xuống đất.
“Đi đi, đừng ở đây làm vướng anh.”
“Em làm vướng anh cái gì? Nhắn tin với gái hả?”
Sau đó anh ba đạp tôi bay ra khỏi phòng theo nghĩa đen. Tôi vẫn xí được vài quyển truyện của anh nên dẫn con Mực xuống ghế sô pha dưới phòng khách
nằm. Nói là nằm chứ thật ra là con Mực chiếm hết ghế sô pha, để tôi ngồi dưới đất với cái gối ôm. Lâu lâu con Mực lại gác chân lên đầu tôi, rồi
nằm lắc lư cái đuôi khi đang xem hoạt hình. Tôi thấy không vấn đề nên
vẫn ngồi đọc truyện, vì nội dung cuốn hút quá. Mặc cho Mực cướp đồ ăn
của tôi, mặc cho con Mực đá tôi, hay con Mực tát một cái.. Tôi vẫn tập
trung đọc qua cái khúc kịch tính này. Đáp lại nỗi niềm hứng khởi đang
dâng trào đó là cái mông của con Mực đặt trên đầu tôi. Chịu hết nổi. Mẹ
nó, cái con mất nết này.
“Mực, con sư tử đần này! Tao nhịn mày hơi lâu rồi nha!”
“Gừ rào.”
Và sau đó là trận chiến nhỏ lăn từ sô pha xuống dưới đất của tôi và con
boss đen ở nhà. Tối đến, nằm trên phòng bấm điện thoại. Một bong bóng
chat hiện lên trên màn hình điện thoại, là nhóm chat mới mà Trần Minh
vừa tạo ra. Nhìn thấy tên cậu ấy, đầu tôi đã vô thức nhớ tới ngày hôm
qua. Ngay lập tức, tôi lắc đầu thật mạnh để xua đi những hình ảnh kia,
sau đó đưa tay ấn vào bong bóng chat.
Trần Minh nhắn mọi người
địa điểm tập trung. Vì một trận đấu súng nước kiếm điểm sẽ diễn ra vào
thứ hai tuần sau, nên bọn tôi phải chuẩn bị trước. Đây là kết quả của
việc quá ngu ngốc và dễ bị lừa gạt. Chúng tôi bây giờ chả khác nào lũ
chó con đói bụng, ra sức vẫy đuôi với thức ăn mà nhà trường ném ra vậy.
Ra sức tranh giành một miếng thịt tới mức sứt đầu mẻ trán. Tất cả đều là do sự ngu ngốc của chính tôi.
Thế nhưng lớp có 27 người, chỉ còn có một ngày nên phải cùng nhau tập qua một lượt. Nhưng cả đám lại không có tí kinh nghiệm nào về việc này. Có chia hai nhóm ra để tập với nhau
thì cũng chỉ có thể khiến mọi người lên tới mức biết chơi, ít nhất vẫn
cần một người chơi có kinh nghiệm dẫn dắt. Nhưng nên tìm ở đâu ra một
người chơi có kinh nghiệm đó đây?
Cả nhóm chat cứ nhảy loạn tin
nhắn. Nhớ đến hồi cấp hai, mọi người vẫn cho là bản thân còn quá nhỏ
tuổi để có thể ngậm chặt miệng giữ bí mật nên đã tự hạn chế việc ra
đường cũng như đến những nơi đông người. Bọn trẻ chỉ vì chuyện của một
thành viên lớp bị đuổi học trước đó không lâu nên đâm ra sợ hãi. Vòng
quan hệ xã hội cũng theo đó mà thu hẹp. Bây giờ muốn gấp rút tìm một
người biết chơi sinh tồn thì đúng là có hơi khó.
Cả đám người
trong nhóm chat cứ liên tục nhắn tin, nhưng toàn than thở việc chẳng có
ai dạy kèm. Ngoài tên Cao Chí Kiệt vẫn đang cố gắng giới thiệu một sát
thủ biết bắn súng và giỏi giang tới từ nhà của cậu ta. Đúng là đồ khùng. May là cả đám tin chắc cậu ta nói xàm.
Tôi chợt nghĩ tới một
người. Người vừa tài năng vừa giỏi tất cả mọi thứ tôi biết. Tôi nhắn vào nhóm chat một tin rồi đứng dậy mở cửa đi ra bên phòng của anh Hạo
Thiên, mạnh bạo đập cửa.
“Anh, em nhờ chút được không?”
Anh Hạo Thiên giỏi như vậy, chắc chắn sẽ biết cách bắn súng cũng như chơi
trò chơi sinh tồn này. Tôi khá có niềm tin vào anh vì những thành tích
đáng nể trong quá khứ. Hơn nữa trường Thiên Bẩm có danh tiếng như vậy,
có lẽ sẽ có vài buổi thử luyện bất ngờ nào đó thì sao.
Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra. Anh Hạo Thiên nhìn tôi hỏi chuyện gì.
“Mai lớp em định tập chơi bắn súng sinh tồn, anh giúp tụi em với.”
“Chậc, chơi đùa thì kéo ra một góc mà chơi, đừng lôi anh vào.”
Vừa nói, anh vừa định đóng cửa lại. Tôi nhanh chóng chặn cửa lại, gấp gáp kéo cánh tay anh ra ngoài phòng.
“Anh, này là trường em cho thi đấu á! Anh giúp tụi em luyện tập đi mà.”
“Không!”
“Anh rủ theo bạn anh cũng được! Coi như đi chơi cuối tuần rồi tiện thể giúp em cũng được mà!”
Dừng lại một chút, anh tôi lườm tôi một cái, cọc cằn nói: “Mày, anh chưa quên vụ mày tính kế anh đâu. Đi chỗ khác chơi.”
Chu choa, còn nhớ luôn à, thù gì dai thế?
Tôi hạ giọng năn nỉ: “Thôi mà, anh giúp em đi mà, cái bữa ở trường Thiên
Bẩm đó, anh đã cảm ơn mấy anh chị đó đàng hoàng chưa? Hay anh mời mấy
anh chị đó đi coi như cảm ơn đi, là em cảm ơn cũng được, em bao mà, nha? Nha?”
“Cảm ơn vụ gì?”
“Ờm.. Cảm ơn vì đã ngăn anh bớt điên khùng lại?”
“…”
Rầm! Cánh cửa đóng lại một cái phũ phàng.
Tôi giơ điện thoại lên, nhắn vào nhóm chat một câu.
“Thuyết phục thất bại rồi, tìm cách khác thôi.”
Sáng ngày sớm ngày chủ nhật. Tôi mệt mỏi thức dậy lúc năm giờ sáng rồi sửa
soạn đồ đạc để đi tới chỗ hẹn. Phải kiếm một bộ đồ nào đó thật thoải
mái, thích hợp cho các vận động mạnh. Tôi lựa một hồi, tìm được một cái
quần đùi đen và áo sơ mi đen nốt, dù sao cũng sẽ lăn lộn trên đất nên
tôi nghĩ mặc áo đen sẽ rất phù hợp. Tôi chuẩn bị đơn giản với mái tóc
cột đuôi ngựa và cái bờm tóc đen cố định lại tóc mái. Xong xuôi, tôi đi
xuống nhà rồi mang giày vào chân. Giờ nghĩ lại thì mới thấy bực, tại sao cho nghỉ ở nhà mà tụi tôi cũng phải chạy deadline vậy? Trường thật quá
đáng! Tôi muốn nằm lười ở nhà hết hai ngày nghỉ luôn cơ. Bắn súng sinh
tồn đấy, nghe mà đuối hết sức. Chưa gì đã thấy trước tương lai rồi. Đau
cơ, mất sức, mồ hôi, tranh chấp, chạy, chạy và chạy.
Ầy, tôi muốn trốn tập.
Ba đi ra nhìn thấy tôi đang sửa soạn ra ngoài nên bước tới hỏi: “Đi đâu vậy con?”
“Con đi tập luyện với lớp một tí, ngày mai tụi con có thi đấu trong trường.”
“Con đi nữa hả? Rồi hai đứa có đi chung không?”
Hơi bất ngờ trước câu nói của ba, tôi ngẩng đầu nhìn ra sau lưng. Anh Hạo
Thiên diện một cây đen giống tôi, với áo thun và quần jogger. Anh xỏ
giày rồi đứng đó nhìn tôi. Tôi còn chưa kịp nghĩ tới việc vì sao anh ở
đây, anh đã lên tiếng nói trước.
“Lẹ đi.”
Bây giờ đầu tôi
mới nhảy số nhận ra anh đã đổi ý đi theo để giúp tụi tôi. Tôi hấp tấp
mang giày vào rồi đứng dậy ngơ ngác nhìn anh. Cứ tưởng anh sẽ không chịu đi với tôi khi anh ghét phiền phức và không thích ra khỏi nhà. Vậy mà
giờ anh đã ở đây, chuẩn bị xong xuôi để đi với tôi. Nhìn anh, trong lòng tôi dâng lên tia ấm áp như nắng vừa chiếu qua. Anh Hạo Thiên nhìn tôi,
sau đó đưa tay xoa đầu tôi rồi bước ra ngoài cửa. Ừm, có người thân thật là tốt.
Anh hai chở tôi trên chiến xe đạp, mặc dù rất vui vì
được anh chở đi lòng vòng giống như hồi nhỏ, nhưng dường như anh có ác
cảm với tôi hay sao ấy. Cứ lựa mấy đoạn đường xấu mà lách vào thôi, tôi
ngồi sau đau mông muốn chết. Không dám than, lỡ than rồi ổng lại lựa
đường còn xấu hơn để lách vào thì lại khổ nữa.
Tới trước một ngã
một ngã tư, anh dừng lại không đi tiếp nữa. Tôi nhìn quanh. Đây không
phải địa điểm mà tụi tôi nên tới, chỗ trong định vị Trần Minh cho còn
cách nơi này một quãng đường nữa cơ. Vì nơi đó là một khu dân cư không
đông đúc lắm, nên đã có người đầu tư mua một mảnh đất rộng rồi mở một
khu trò chơi sinh tồn ở đó. Nơi đó khá được giới trẻ biết tới nên Trần
Minh cũng dễ dàng tìm ra sau một ngày. Và nơi đó còn cách khá xa nơi
này.
Anh không có biểu cảm gì trên mặt, vẫn lạnh nhạt nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó.
Tôi khó hiểu nhìn anh hỏi: “Anh, sao vậy?”
“Đợi chút.”
“Đợi cái gì? Anh rủ bạn theo hả?”
Anh tôi không trả lời, tôi cũng không hỏi nữa. Mùi hương thức ăn của hàng
quán bán đồ ăn sáng lan tỏa trong không khí như đã chuẩn bị xong để chào đón khách. Các chú chim chăm chỉ cất tiếng hót vào sáng sớm khi bình
mình còn chưa lên, ồn ào vang khắp cả quãng đường vắng. Sau đó là tiếng
xe máy bắt đầu vang lên. Một chiếc, hai chiếc rồi dần dần bảy tám chiếc
bắt đầu đua nhau xuất hiện trên đường phố. Buổi sáng ngày mới của những
con người dậy sớm để đi làm là trước khi mặt trời ló dạng. Từng người
từng người xuất hiện và khiến đường vắng vẻ khi trước trở nên đông đúc.
Và khi tiếng chim dần dần lắng xuống, ánh nắng đã bắt đầu chiếu tới mặt
đất. Ánh nắng ấm áp của buổi sáng chạm lên da nhẹ nhàng như lông vũ. Tựa như cái ôm của thế giới dịu dàng và đầy yêu thương đón chào tôi. Không
khí se lạnh vì gió sương đêm qua đã bị ánh nắng vùi lấp. Ngày mới thật
sự bắt đầu.
Tôi ngồi yên sau xe tận hưởng không khí mát mẻ của
buổi sáng, vung vẩy hai chân vì quá chán. Anh tôi ngồi đằng trước không
có biểu hiện gì đột nhiên quay ra đằng sau nhìn tôi.
“Ăn sáng không?”
Tôi hơi giật mình nhìn anh, rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
“Ăn cơm tấm nha? Hay anh muốn ăn đồ nước?”
“Cơm tấm.”
Nói rồi anh Hạo Thiên đạp xe một vòng rồi chạy lên vỉa hè, gần một quán cơm tấm. Tôi leo xuống xe rồi nhìn anh chống chân chống của xe đạp xuống.
Hai anh em chúng tôi đi ngồi vào bàn gần đó, nhìn sang dì bán cơm đang
bận làm cơm cho khách khác.
“Hai đứa ăn gì con?”
“Dạ, cho tụi con hai dĩa cơm sườn.”
Dì chủ quán nghe vậy cũng vui vẻ đáp lại: “Rồi, hai đứa uống gì luôn
không? Chỗ dì có bán trà đường, cà phê, trà tắc đồ đó, uống gì thì kêu
nghen.”
Tôi nhìn sang anh: “Anh uống gì?”
“Cà phê.”
Tôi lại nhìn sang dì chủ quán: “Cho con một ly trà tắc với một ly cà phê luôn ạ.”
“Ừ rồi, đợi chút dì đem ra liền.”
Nói xong thì dì cũng bận bịu làm cơm, ở bên trong nhà thì có người ra phụ
giúp dì một tay. Tôi cùng anh ngồi đợi đồ ăn ra, lấy khăn giấy lau muỗng trước. Đang lau thì điện thoại anh chợt rung lên, anh dừng tay rồi lấy
điện thoại. Nhìn tên một cái thì đã ấn nghe luôn.
“Nói.”
Tiếng người bên điện thoại truyền đến. Anh Hạo Thiên nghe xong thì ngẩng đầu
lên, quay người nhìn xung quanh. Tôi cũng tò mò nhìn theo hướng mà anh
đang nhìn. Một bóng người mặc áo trắng cùng áo khoác xanh dương nhạt
đang dừng xe ở phía bên kia đường gần chỗ ngã tư. Người đó vừa nghe điện thoại vừa nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Tôi thấy người đó
rất quen, cả con xe mà người đó đang lái cũng nhìn rất quen. Nhưng tôi
không nhớ ra được đó là ai.
Lúc này anh tôi như đã thấy người tới nên nói vào điện thoại.
“Ở quán cơm bên đường, nhìn qua đây.”
Tức thì cái người mặc áo khoác xanh dương nhạt kia quay đầu sang đây, vừa
thấy anh tôi và tôi thì lật đật khởi động xe rồi chạy sang. Vừa tới gần
thì tôi mới nhận ra đó là ai. Là cái anh dễ thương có hai cái răng nanh
như hổ nhỏ mà lần trước tôi gặp. Anh Quốc Anh đậu xe ở kế bên xe đạp của anh Hạo Thiên, cởi nón bảo hiểm xuống rồi đi tới lấy ghế ngồi xuống
bàn. Anh vừa ngồi xuống đã nhìn sang tôi, thân thiết chào hỏi.
“Chào em nha Thanh.”
“Anh ba em kêu anh tới giúp em ạ?”
“Ừ, sao tự nhiên em muốn chơi sinh tồn vậy? Có rủ bạn theo không? Chơi một
mình chán lắm á, phải có thêm vài đứa tạ chung thì mới vui được.”
“Dạ không phải tự dưng muốn chơi đâu anh, trường em cho thi đấu giữa các
lớp nên bây giờ cả lớp của em đang kiếm chỗ tập luyện trước, tại vì chưa chơi cái này lần nào.”
“Vậy hả? Mới thi xong mà trường cho chơi trò chơi rồi à? Còn chơi lớn cho mấy lớp thi nhau luôn, trường em vui tính vậy?”
“Em cũng bất lực lắm chứ bộ.”
Nghe tôi nói xong, anh Quốc Anh cười ha hả rồi quay sang nhìn Anh Hạo Thiên.
“Ê, Ngọc với Đào chưa tới hả?”
“Chưa.”
“Chắc Đào đang ‘nướng’ trên giường rồi, để tao nhắn cho anh Vương gặp ở chỗ hẹn luôn.”
Vừa nói Anh Quốc Anh vừa lấy điện thoại ra nhắn tin. Anh Quốc Anh, chị Bích Đào, chị Bảo Ngọc và anh Quân Vương là bốn người mà tôi đã gặp lúc đi
tới trường Thiên Bẩm lúc đó. Hình như bọn họ khá thân với anh Hạo Thiên
nhà tôi. Nhất là anh Quốc Anh, người không ngần ngại tác động vật lý lên người anh tôi. Cao thủ trong việc chọc tức anh tôi và cũng là người
chưa vào viện lần nào vì bị anh tôi đánh. Anh ấy là thần tượng của tôi
đấy.
Thấy có thêm người tới, dì chủ quán đã quay sang tươi tắn hỏi.
“Con trai ăn gì không con?”
“Cho nó dĩa cơm sườn, để ớt.”
Anh tôi vừa trả lời với dì xong thì anh Quốc Anh đang nhắn tin đã giật mình ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn dì chủ quán.
“Dì ơi, đừng để ớt, dĩa cơm của con đừng để ớt, cái thằng này nó bị điên á dì, dì đừng nghe nó nói xàm.”
Vừa nói, Anh Quốc Anh vừa giận dữ đạp chân của anh Hạo Thiên một cái, nhưng anh tôi tránh được. Thế là cả hai lại chí chóe với nhau.
“Mắc gì kêu ớt cho tao, dì mà bỏ ớt vô thật là tao dồn vô họng mày hết đó.”
“Mày dám mày làm nổi không?”
“Nổi! Không cần đợi tới chỗ game sinh tồn, tao xử mày tại chỗ luôn còn được!”
“Ừ, rồi trước khi mày đụng được tới tao thì tao đã bẻ gãy chân của mày rồi.”
“Và ngay khi tay mày chạm vô chân tao là tao cho mày bay luôn cái bộ nhá nhá!”
“Mày dám?”
“Tao sợ mày chắc?”
“Mày sợ tao?”
Anh tôi vừa nói xong câu đó, anh Quốc Anh vừa định đáp trả lại thì tự nhiên giật mình một cái rồi im luôn. Sau đó anh ấy ngoan ngoãn cầm lấy muỗng
rồi lau lau cho sạch mà không mở miệng nói gì nữa. Anh Hạo Thiên cứ nhìn anh Quốc Anh mãi không chịu rời mắt, còn anh Quốc Anh thì lờ đi, giả vờ không để ý tới ánh mắt của anh Hạo Thiên. Cả hai cứ kẻ nhìn người né
tránh làm tôi thấy có gì đó thần bí lắm đang được che giấu. Có mùi mờ
ám, rada dò drama của tôi đang hoạt động hết công suất.
Nước được đem ra trước. Ly cà phê vừa được đem ra, anh Hạo Thiên đã một hơi uống
cạn sạch mà không chịu rót trà vào làm tôi khá hoang mang. Cho đến khi
dì chủ quán đem ba dĩa cơm ra thì tôi mới hiểu vì sao anh uống vội như
vậy. Dĩa cơm của anh Quốc Anh thật sự không có ớt như anh ấy đã dặn, chỉ là anh ba của tôi ngứa đòn, lẳng lặng bỏ một miếng ớt vào dĩa của anh
Quốc Anh nhân lúc anh không chú ý tới. Tôi nhìn thấy chưa kịp cản lại
thì anh Quốc Anh đã bỏ miếng ớt đó vào miệng. Sau đó anh trợn mắt lấy
tay đập bàn, cay đến mức cả nước mắt cũng chảy ra, gấp rút chạy đi tìm
nước uống. May ở chỗ dì có bình trà đá miễn phí. Anh Quốc Anh uống một
hơi hai ba ly nước rồi mới quay đầu lườm anh Hạo Thiên một cái. Anh ấy
thè lưỡi ra vì cay, giận dữ lớn tiếng quát, đến mức lộ ra hai cái nanh
hổ trong miệng như thú dữ nhe nanh đe dọa.
“Mày làm cái gì vậy? Tưởng tao không dám thồn vào họng mày à?”
“Mày dám sao?”
“Tao lại sợ mày quá cái thằng chó này! Đợi vào trận game xem, tao hạ mày cái một!”
“Ha? Chứ không phải tao sẽ bẻ gãy chân mày trước à?”
“Rồi sau đó mày cũng bay hai hàm răng trên dưới luôn. Chờ coi!”
“Không chờ.”
Rồi cả hai chí chóe nhau như học sinh tiểu học. Thú thật đây là lần đầu tôi thấy anh mình chơi trò ấu trĩ như vậy nên có chút cạn lời không biết
nên nói gì. Tiếc thật, tôi không quay được cảnh cực kỳ hiếm khi anh tôi
chơi xấu bạn cùng lớp, mà chỉ quay được mỗi cảnh anh tôi cùng anh Quốc
Anh chí chóe nhau sau vụ đó thôi. Mà kệ, gửi cho mẹ xem chiến tích
nghịch dại của anh tôi vậy.
Nói thật anh tôi chơi cái trò ấu trĩ thật. Tội anh Quốc Anh, ăn nhầm ớt mà tới giờ mắt vẫn còn rưng rưng.