Chương 87: Đụng độ hải tặc
Chờ cho mọi người rời khỏi rồi, ở đây Lý Chính Vương mới dám bộc phát ra niềm vui sướng, nãy giờ y đã cố gắng kiềm nén để không bị mất đi uy quyền của một vị chủ công.
Tuy nhiên Lý Chính Vương làm vậy cũng không thái quá, vì so về những thứ như mưu lược, tài trí, dũng cảm, quyết đoán, nhóm người Điền Tử Tư không hề thua kém Âu Dương Phi Thần, nếu có thua kém cũng chỉ thua về võ lực mà thôi.
Chỉ cần có một trong chín người mới gia nhập, Lý Gia quân đã có thể tăng gấp đôi sức mạnh, huống chi là có đến tận chín người. Cho nên Lý Chính Vương kích động là điều quá đổi bình thường.
Phạch phạch phạch….
Đột nhiên từ trên không trung có một con chim bồ câu đang vỗ cánh bay xuống, nó cứ thẳng thế lao về phía cửa chính của thư phòng rồi từ từ đáp lên vai của Bắc Bình Vương, Lý Chính Vương.
– Đi đi!
Sau khi lấy một tờ giấy được buộc trên chân của chim bồ câu xuống, Lý Chính Vương nhanh chóng thả cho con chim bay đi.
“Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa đúng như ý của ngài.”
Đọc xong những dòng chữ trong tờ giấy, Lý Chính Vương không tránh khỏi nhoẽn miệng cười đắc ý, nụ cười của người mang trong đầu nhiều cơ mưu dũng lược.
Bây giờ, Lý Chính Vương đã gần như chuẩn bị đầy đủ về những thứ cần thiết như nhân lực và vật lực, ngày mà y khởi sự đã không còn xa.
***
Rào rào rào….
Tiếng sóng biển va vào nhau dồn dập như đàn ngựa đang chạy loạn, mỗi ngọn sóng bạc đầu giống như là một cổ máy hủy diệt, cho cảm giác như là có thể phá hủy mọi thứ.
Tuy nhiên bù lại, dòng nước ở đây rất trong xanh tươi mát, kết hợp với ánh nắng vàng ấm áp buổi sáng và bầu trời trong vắt xanh biếc không một áng mây đã làm cho biển cả giảm đi sự hung tợn, tăng thêm phần thơ mộng.
Mở rộng tầm quan sát ra thêm một chút, có thể thấy ở giữa biển mênh mông vắng vẻ lại xuất hiện một chiếc thuyền tương đối to lớn. Nó đang ung dung lướt bên trên những con sóng khó chịu như thể đang di chuyển trên dòng sông tĩnh lặng.
Chiếc thuyền này dài hơn hai trăm thước, bên ngoài đáy thuyền còn được bọc một lớp đồng thau đỏ au trông vô cùng chắc chắn.
Trên thuyền có hai người nam nhân đang đứng hướng mắt về phía trước để quan sát, một người có thân hình cân đối, còn người kia lại có thân hình vạm vỡ đến khủng bố.
Hai người đó không ai khác ngoài Lý Đằng Phong và Đường Yến Hạ, họ đã một đường hành trình không ngơi nghỉ hơn một tuần từ khi khởi hành đến giờ.
– Đường huynh, kia có phải là một con thuyền không?
Lý Đằng Phong bỗng nhìn thấy lờ mờ ở phía xa có vật gì đó đang trôi nổi nên thắc mắc mở miệng hỏi.
– Đúng vậy! Đó là một con thuyền, chúng ta có thể hỏi thăm vài câu.
Đường Yến Hạ bình tĩnh trả lời.
Nghe vậy, Lý Đằng Phong bèn ném ánh mắt chờ mong về phía trước, đang lúc thời điểm nhạy cảm nên anh ta cũng rất nóng lòng muốn biết thêm tin tức để nhanh tìm được cứu viện.
Không bao lâu, chiến thuyền của Lý Đằng Phong đã gần tiếp cận được con thuyền phía trước.
Quan sát sơ qua một lượt, Lý Đằng Phong cảm thấy con thuyền phía trước trông có vẻ còn hầm hố hơn cả chiến thuyền của mình, xét về kích thước hay hình dáng, nó cũng đều vượt trội hơn hẳn.
Điểm đặc biệt trên con thuyền xa lạ này chính là lá cờ trên đỉnh cột bườm chính, đó chắc chắn là cờ hiệu của hải tặc, vì lá cờ có vẽ hình đầu lâu kèm hai gạch chéo hình xương chi.
– Người đến nhanh chóng giao nộp tất cả tài sản! Bọn ta cần tiền không cần mạng.
Một tên nam nhân lùn như cây măng tre hô lớn về phía Lý Đằng Phong.
– Các ngươi là hải tặc sao?
Lý Đằng Phong giả vờ ngu ngơ hỏi lại.
– Đúng vậy!
Tên nam nhân lùn tịt đáp lời.
– Nếu ta không làm theo thì sao?
Lý Đằng Phong lạnh nhạt chất vấn.
– Tiểu tử, đừng có ngông cuồng, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Tên nam nhân lùn tịt nổi giận, mắng to.
Dứt lời, tên nam nhân lùn tịt lấy từ đâu ra một cây tù và dài cỡ ba tấc, một đầu nhỏ như cái đũa ăn, một đầu to như nắm tay người lớn, hai đầu đó nối thông giống như một cái sừng tê giác.
Hắn cầm cái tù và đưa lên miệng rồi dùng hết sức thổi vào đó, âm thanh phát ra từ cái tù và trầm thấp nhưng lại rất vang vọng, khiến người nghe có cảm giác ớn lạnh sống lưng.
Sau một hồi âm vang kéo dài, Lý Đằng Phong bỗng nhận thấy có điều bất thường đang diễn ra, anh ta bắt đầu trông thấy có rất nhiều hình ảnh lờ mờ từ phương xa đang dần hiện lên rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, chiến thuyền của Lý Đằng Phong đã bị bao vây bởi hàng chục chiếc thuyền hải tặc khác, nhìn qua những con thuyền này, chúng đều không thua kém thuyền hải tặc xuất hiện lúc đầu.
– Có mưu lược. Nhưng bày ra thiên la địa võng cũng không làm khó được ta.
Lý Đằng Phong nhếch mép cười lạnh, nói nhỏ.
Trước khi Lý Đằng Phong chuẩn bị động thủ, một giọng nói vang lên đã làm anh ta khựng lại.
– Lý đệ, mấy tên này cứ để ta ra tay.
Đường Yến Hạ nhanh chóng tiến lên phía trước chặn Lý Đằng Phong lại rồi nói.
– Bắt cầu!
Tên nam nhân lùn tịt ra lệnh cho toàn bộ người trên những con thuyền xung quanh đặt mấy cột gỗ khổng lồ lên chiến thuyền của Lý Đằng Phong.
Cứ như vậy, mỗi con thuyền hải tặc đều hình thành một cây cầu, nối với thuyền của Lý Đằng Phong.
Không chờ lâu, từng đợt thuyền viên hải tặc đã tức tốc di chuyển sang thuyền của con mồi, mỗi tên hải tặc đều cầm một loại vũ khí của riêng mình, kiếm, đao, chùy, rìu đều có đủ.
Mấy tên hải tặc đi trên cây cầu tạm trông rất điêu luyện, xét về độ khó, Lý Đằng Phong cảm thấy nó còn khó đi hơn cả cầu khỉ ở Việt Nam.
– Lý đệ, ngươi vào trong tránh mặt một lát đi.
Đường Yến Hạ thấy bọn hải tặc xâm nhập từ nhiều phía nên đã hối thúc Lý Đằng Phong tìm chỗ nấp.
Thấy đối phương có ý tốt nên Lý Đằng Phong cũng không có nói gì, anh ta nhanh chóng di chuyển vào bên trong khoang thuyền.
Khi nào Đường Yến Hạ không đánh lại đám hải tặc kia, Lý Đằng Phong sẽ hỗ trợ một tay, còn bây giờ anh ta quyết định sẽ đứng một bên quan sát tình hình.
Bụp!
Một tên hải tặc lao vào chém Đường Yến Hạ nhưng đã bị một cước phải của y phang thẳng vào bụng, chỉ thấy tên này ôm bụng rồi quằng quại nằm trên sàn, kêu la đau đớn.
Sau khi tên đầu tiên bị hạ thủ, hai tên tiếp theo lại tiếp tục cầm vũ khí xông vào, một tên bên trái, một tên bên phải.
Bịch!
Cộp!
Huỵch, huỵch!
Chỉ thấy Đường Yến Hạ nhảy lên ba mét rồi xoay người về phía bên phải, chân trái thuận thế đá vào tay cầm vũ khí của tên hải tặc bên phải.
Dính một cước đau điếng nên tên hải tặc đã không còn sức giữ chắc vũ khí, trong tíc tắc cây đao sắt đã rơi xuống sàn gỗ.
Thuận thế, chân phải Đường Yến Hạ mốc thẳng vào cổ tên hải tặc, tên này theo quán tính bị hất văng về phía sau, cả cơ thể không tránh khỏi lộn vài vòng trên không trung.
Cùng lúc, chân trái của Đường Yến Hạ cũng phóng một cước hậu về phía tên hải tặc còn lại, một cước trung ngay ngực tên này làm hắn bị đẩy ngược về sau như một mũi tên.
Không dừng lại ở đó, Đường Yến Hạ tiếp tục lên cước xuống quyền với mấy tên hải tặc đang đến sau.
Huỵch, huỵch, huỵch,….
Cứ như vậy những âm thanh trầm thấp liên tục phát ra, trên thuyền hải tặc càng lúc càng ít người nhưng trên thuyền của Lý Đằng Phong và Đường Yến Hạ lại càng lúc càng tăng thêm nhân số nằm la liệt.