Chương 54: Năm trăm đấu năm nghìn
Ở đây, Ô Lãng cũng đã nhìn thấy biến hóa ở phía trước không xa, chỉ mới lướt mắt qua y đã biết đó là những người nào rồi.
– Ngưu Sát binh chuẩn bị nghênh địch!
Ô Lãng giơ thanh gươm lên trời hét lớn, âm thanh phát ra như là sấm nổ bên tai.
Vừa nghe qua hiệu lệnh, những chiến binh phía sau Ô Lãng đã nhất tề chuyển về tư thế sẵn sàng tấn công.
Ở phía xa bên kia, mấy ngàn người đi kín cả mặt đường, bọn người đó không phải xa lạ gì, bọn chúng chính là quân đội của Giảo Châu. Xét về vẻ bề ngoài Giảo châu quân đội trông có vẻ tinh nhuệ hơn Ngưu Sát binh rất nhiều, vì là quân chính quy nên được trang bị toàn những thứ tốt.
Tuy nhiên chưa trải qua giao tranh nên vẫn chưa chắc chắn rằng bên nào mạnh bên nào yếu. Chỉ dựa vào bề ngoài không tài nào xác định được, cần phải có cái gì đó cụ thể hơn để đo lường.
Đếm sơ qua có khoảng năm ngàn tên lính đang không ngừng tiến về phía trước, nét mặt tên nào cũng hầm hầm khó chịu giống như muốn đánh người khác đến nơi.
Dẫn đầu đoàn quân chính là một tên tướng quân trên đầu đang mang một cái mũ kín mặt chỉ chừa hai con mắt, tên tướng quân này cũng sớm nhìn thấy điều bất thường ở trước mặt mình nhưng y xem như là không biết, vẫn một mực cho binh sĩ hành quân về phía trước.
– Các ngươi là ai, sao dám ngang nhiên vào địa phận của bọn ta?
Ô Lãng khi thấy đoàn người đã cách không còn xa, y mới tiến lên vài bước rồi hô lớn.
Tuy nhiên Ô Lãng thừa biết bọn người này là ai, đến đây với mục đích gì nhưng y vẫn giả vờ hỏi nhằm mục đích gì đó.
– Bọn ta là người của Giảo Châu đến đây làm nhiệm vụ, mong các hạ đừng xen vào.
Tên tướng quân đội mũ kín mặt lên tiếng trả lời.
– Thứ lỗi, ta không cần biết Giảo châu hay giảo gì, muốn tiến vào vùng đất này phải bước qua xác bọn ta.
Ô Lãng không nhượng bộ một mực khiêu khích đám người đối diện mình.
Xem ra Ô Lãng cũng rất là can đảm, bên đối phương đông hơn bên mình gấp mười lần nhưng y vẫn không e ngại mở lời thách thức. Với lực lượng hùng hậu của đối phương như vậy, bọn chúng dư sức lấy thịt đè người.
Tên tướng quân dẫn đầu không vì những lời nói của Ô Lãng mà nổi giận, y vẫn giữ bình tĩnh như lúc mới đến. Nhìn qua hơn trăm người trước mặt, tên tướng quân đó có đôi phần nể phục tinh thần dũng cảm của họ.
Tuy số lượng của Ngưu Sát binh rất ít nhưng khí khái phải nói là cao ngất tận mây xanh, luôn sẵn sàng hy sinh trên chiến trường ác liệt.
– Các hạ hà cớ gì phải như vậy chứ? Người bên ta rất đông, nếu các hạ cho người mình chống cự ắt sẽ toàn quân bị diệt.
Tên tướng quân thật lòng khuyên nhủ người đối diện mình, y không hề muốn hai bên xảy ra cuộc chiến đổ máu, nếu chuyện này giải quyết được trong êm đẹp thì quá tốt.
– Nói nhiều làm gì?
Ô Lãng biết quá rõ mục đích đến đây của bọn người này là gì rồi, y không muốn dài dòng vô ít, người muốn giữ kẻ muốn cướp, chắc chắn không thể tránh khỏi đầu rơi máu chảy. Đã vậy cứ đánh một trận ra ngô ra khoai, đánh cho thật sảng khoái để khi chết rồi vẫn có thể ngậm cười nơi chín suối.
– Ngưu Sát binh nghe lệnh! Giết!
Ô Lãng chỉa thẳng kiếm về phía đội hình đối phương rồi hét lớn, sau đó y cùng với người của mình xông thẳng về phía quân địch.
Trông thấy mọi việc không thể giải quyết trong hòa bình, tên tướng quân bất đắc dĩ hạ lệnh cho quân bên mình xông lên, riêng bản thân y vẫn đứng yên tại chỗ, dường như không muốn bản thân tổn thương đến đám người phía bên kia chiến tuyến.
Keng, keng, keng,…
Tiếng kim loại va chạm đã bắt đầu vang lên inh ỏi, trận giao tranh đã kinh động đến cả đám chim chóc đang đậu trên những tán cây gần đó, chúng vỡ tổ bay tán loạn, che kín gần hết bầu trời.
Đầu trận, Ngưu Sát binh vẫn ngang tài ngang sức với đám binh lính Giảo châu nhưng càng về sau ưu thế lại càng thay đổi rõ rệt. Mắt thường có thể thấy Ngưu Sát binh đang liên tục lui về phía sau, ưu thế suy giảm rõ rệt.
Ô Lãng quan sát thấy tình thế bắt đầu không ổn, y mới tức tốc phát ra tín hiệu rồi lại tiếp tục bị cuốn vào vòng chiến. Ô Lãng hiện đang bị kẻ địch khoảng hơn mười tên bao vây kín kẽ, y đang rất chật vật để cầm cự, đánh không được mà thủ cũng không xong.
Sau một loạt tín hiệu phát ra, từ hai bên sườn núi ngay lập tức có trên ba trăm người lao ra như núi lỡ, ai ai cũng đao kiếm dính chặt trên tay. Những người này chính là một trong số chiến binh của Ngưu Sát binh đang mai phục theo mệnh lệnh của Ô Lãng, bọn họ đã ngứa tay ngứa chân rất lâu nên khi nghe tín hiệu lập tức lao xuống như dã thú.
Khi trông thấy từ hai bên hông của mình tư nhiên xuất hiện thêm người, bọn binh lính Giảo châu mất tập trung trong giây lát, nhờ vậy mà cánh tiên phong của Ngưu Sát binh thoát được vòng vây biển người.
Tranh thủ thời khắc ít ỏi, Ô Lãng mới thở ra một hơi, thuận mắt điểm lại quân số bên mình, y thoáng giật mình khi thấy cánh tiên phong đã tử trận gần một nửa.
Tuy binh sĩ Giảo châu cũng hao hụt số lượng tương đương nhưng so ra vẫn không tính là gì so với lực lượng hiện có của chúng. Ô Lãng chỉ có thể thở dài lao lực, đến nước này trụ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, y mơ hồ nhìn thấy ngày chết của mình đang dần được định đoạt.
Sau chốc lát ngưng tay, cả hai bên tiếp tục lao thẳng vào nhau chém lấy chém để, ăn miếng trả miếng, một mạng đổi một mạng.
Chẳng mấy chốc con đường mòn đã la liệt xác chết, máu đỏ chảy ra thành cả một con suối nhỏ, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, lan rộng ra cả một vùng rộng lớn.
Binh lính bên nào cũng dính đầy máu trên cơ thể, không là máu của kẻ địch cũng là máu của mình, những bộ giáp bạc sạch sẽ tươm tất giờ đây đã loang lỗ vết máu, xộc xệch không ra hình dáng.
Gần năm trăm chiến binh của Ngưu Sát binh thoáng chốc chỉ còn hơn trăm người, ngay cả mấy tên chỉ huy cũng tử trận sáu, bảy người.
Ở một góc chiến trường, một người trông dáng vẻ dường như là tướng chỉ huy của Ngưu Sát binh đang bị vây đánh bởi năm tên lính bên quân địch, cả cơ thể y chi chít vết thương, máu không ngừng tuôn ra ướt đẫm cả quân phục, có vài chỗ máu đỏ còn chảy thành dòng.
Phập!
Một tên lính thừa cơ tên tướng chỉ huy sơ hở, hắn đã đâm một nhát kiếm xuyên người tên này.
Tên tướng chỉ huy bắt đầu thở yếu ớt, cả cơ thể cũng lung la lung lay như cây sắp đổ trước gió lớn, chỉ thấy y cố sức gắng gượng, dựa vào chút sức lực cuối cùng của mình đâm một nhát kiếm vào kẻ vừa mới ra tay.
Do khoảng cách quá gần, tên lính đó không tài nào tránh được nên chỉ kêu la được một tiếng rồi đổ gục xuống, vong mạng cùng lúc với tên tướng chỉ huy.
Tuy tên chỉ huy đó không quá giỏi nhưng đã rất anh dũng khi kéo theo được kẻ đệm chân cho mình, chỉ cần quân địch ít đi một người quân bên mình sẽ chết ít đi một người, đạo lí đó người lính nào cũng nằm lòng.