Chương 5: Bái sư
– Nhưng tôi phải làm sao mới có thể mạnh hơn?
Đông Phương Trác Tuyệt vuốt bộ râu trắng tinh của mình từ tốn trả lời:
– Chỉ có một con đường là ngươi phải bái ta làm sư phụ!
Lý Đằng Phong vừa nghe những câu nói đó đã lộ vẻ mặt khinh thường, anh ta cho rằng một ông lão già khằng ốm tong ốm teo có cái gì để mình học mà phải bái sư. Tuy Lý Đằng Phong không nói ra thành lời nhưng Đông Phương Trác Tuyệt nhìn thấy nét mặt của anh ta cũng biết anh ta đang nghĩ cái gì.
Đông Phương Trác Tuyệt mặt không cảm xúc, nói:
– Không muốn bái ta làm sư phụ sao? Để ta cho ngươi một lí do để ngươi phải tâm phục khẩu phục bái ta làm sư phụ.
Nói rồi Đông Phương Trác Tuyệt đưa bàn tay phải ngửa lên, sau đó một ngọn lửa màu đỏ tím dần hình thành trên lòng bàn tay, cuối cùng lão ta ném ngọn lửa đập thẳng vào vách đá, vách đá lập tức nứt vỡ thành một cái lỗ lớn trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lý Đằng Phong.
Không nhờ Lý Đằng Phong có chỗ đặc biệt, còn lâu Đông Phương Trác Tuyệt mới mở lời nhận anh ta làm đệ tử, nói gì đến việc phô diễn phép thuật ra trước mặt anh ta như vậy. Nếu một người bình thường nào đó biết được bản lĩnh của Đông Phương Trác tuyệt, cho dù có năng nỉ khô cả nước bọt thì ông ta cũng chẳng thèm ngó tới huống chi là nhận làm đồ đệ.
Đông Phương Trác Tuyệt nhớ lại lúc trước có biết bao nhiêu kẻ quỳ xuống chân mình muốn bái mình làm sư phụ nhưng đều chẳng được nhận. Bây giờ cái tên tiểu tử Lý Đằng Phong này lại không thèm để ý đến câu ngỏ lời của lão làm lão ta tức không nói nên lời.
Chứng kiến khả năng thần kì trước mắt, Lý Đằng Phong không kiềm được hét lớn lên như thể là đang bị thọc huyết.
– Ông bác là thần tiên ư?
Đông Phương Trác Tuyệt đáp:
– Nếu theo cách gọi ở nơi đây thì đúng như vậy. Tuy nhiên các nơi ta từng đến trước đây, người ở đó đều gọi những người giống như ta là tu sĩ.
Lý Đằng Phong ngạc nhiên hỏi:
– Tu sĩ? Mà còn nhiều người như thế này nữa sao?
– Đúng vậy!
Sau đó Đông Phương Trác Tuyệt giải thích cận kẽ cho Lý Đằng Phong hiểu như thế nào là tu sĩ. Tu sĩ theo lời của Đông Phương Trác Tuyệt là những người tu luyện nghịch thiên, từ một cơ thể của con người bình thường, sau khi hấp thụ linh khí của trời đất, linh thạch, đan dược, cơ thể sẽ nâng cao được tuổi thọ, bài trừ bệnh tật và có khả năng chiến đấu kinh người.
Tuy nhiên không phải ai cũng có thể tu luyện được mà cần phải có linh căn và cũng không một kẻ nào giống nhau về khả năng tu luyện. Có người luyện mãi vẫn kẹt ở một tầng nào đó, có người được thiên phú trời ban nên có thể luyện đến bước cuối cùng, phi thăng thay da đổi thịt.
Tuy nói có vẻ dễ nhưng muốn đột phá lên một tầng mới lại vô vàng khó khăn, một vạn người chỉ có một người, còn muốn đến cảnh giới phi thăng thì trong tỷ tỷ người chưa có nổi một người thành công. Tuy nhiên chuyện phi thăng chỉ có trong truyền thuyết chứ chưa có ai từng được chứng kiến bao giờ, cũng chẳng ai biết được phi thăng là cái gì, sau khi phi thăng sẽ đi đâu, đến đâu.
Lý Đằng Phong trông có vẻ rất chăm chú lắng nghe nhưng có hiểu hay không chỉ có bản thân anh ta mới biết được. Lý Đằng Phong gãi gãi cái đầu, hỏi:
– Vậy tôi có thể trở thành tu sĩ không?
Đông Phương Trác Tuyệt đáp bằng giọng chắc nịch:
– Được! Không những được mà có khi còn đạt được thành tựu rất cao nữa.
Lý Đằng Phong hỏi:
– Ông bác dạy cho tôi được không?
Đông Phương Trác Tuyệt hào sảng nói:
– Nếu ngươi bái ta làm sư phụ, ta sẽ dạy ngươi tu luyện.
Lý Đằng Phong thầm nghĩ nếu Đông Phương Trác Tuyệt thật sự có bản lĩnh thì sau này anh ta học được nhất định sẽ có cái dùng để trả thù rửa hận, còn nếu lão ta là kẻ lừa gạt, là đồ dỏm cũng chẳng ảnh hưởng đến bản thân anh ta. Nghĩ đến đây, Lý Đằng Phong liền quỳ xuống, nói:
– Đệ tử Lý Đằng Phong xin bái kiến sư phụ, xin ngài chỉ dạy đệ tử.
Lý Đằng Phong định dập đầu ba cái, bỗng có một cánh tay nâng anh ta đứng dậy.
– Không cần phải dập đầu, những tiểu tiết đó ta không bận tâm, ta chỉ cần trong tâm ngươi luôn có người sư phụ này là được. Tốt, đệ tử này ta nhận.
Đông Phương Trác Tuyệt đỡ Lý Đằng Phong đứng dậy, hào sảng nói ra.
Kiểm tra Lý Đằng Phong qua một lượt, Đông Phương Trác Tuyệt nói tiếp:
– Cơ thể con đang bị thương, ba ngày sau ta sẽ dạy con tu luyện. Trong thời gian chờ đợi con hãy ngâm mình trong Phục Linh hồ để trị thương.
Nghe Đông Phương Trác Tuyệt nói, Lý Đằng Phong mới biết cái hồ nước mình ngâm lúc nãy là Phục Linh hồ, một loại pháp bảo trị thương rất trân quý. Người bị thương nặng đến đâu chỉ cần ngâm mình trong hồ khoảng ba giờ là có thể bình yên vô sự hồi phục.
– Đệ tử muốn biết thêm về việc tu luyện, mong sư phụ diễn giải!
Mặc dù Lý Đằng Phong còn hơi khó chịu trong người nhưng anh ta vẫn muốn biết tường tận về việc tu luyện. Lý Đằng Phong tự nhủ anh ta không thể nào tu luyện cái thứ mà anh ta chưa từng biết được, chí ít cũng phải mơ hồ biết được một chút.
– Được! Ta sẽ nói rõ cho con biết.
Đông Phương Trác Tuyệt một lần nữa giải thích cho Lý Đằng Phong về giới tu sĩ. Theo sự diễn giải của Đông Phương Trác Tuyệt, trong giới tu sĩ có rất nhiều con đường tu luyện nhưng có bốn phương pháp chính là tu nguyên lực, tu linh hồn, tu không gian, tu thời gian. Mỗi phương pháp tu luyện đều không giống nhau, đều có điểm mạnh, điểm yếu khác nhau, tùy vào từng người tu sĩ, phù hợp với phương pháp nào sẽ tu luyện bằng phương pháp đó.
Tuy có nhiều phương pháp nhưng chỉ có một hệ thống cấp bậc đại diện cho quá trình tu luyện. Tuy nhiên những tu sĩ cùng cấp bậc chưa chắc đã mạnh bằng nhau mà còn phụ thuộc vào loại công pháp, kinh nghiệm chiến đấu, pháp bảo khác nhau.
Hệ thống cấp bậc được chia làm 9 tầng là Thông Kinh, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa. Mỗi tầng chia ra sơ kì, trung kì, hậu kì, chỉ có Luyện Khí là chia ra mười hai tầng.
Thông Kinh là giai đoạn mở đầu của việc tu luyện, giúp đã thông kinh mạch để linh khí có thể di chuyển khắp cơ thể. Giai đoạn Thông Kinh mà thất bại, xem như người đó đã trở thành phế nhân, kinh mạch đứt gãy.
Luyện Khí là hấp thu linh khí vào đan điền trong cơ thể, sau khi đại thành sẽ tụ lại thành nước gọi là Trúc Cơ. Những người chưa từng trải qua việc ân ái sẽ dễ dàng Trúc Cơ hơn những người đã từng.
Kết Đan là giai đoạn nước trong đan điền kết hợp lại thành viên kim đan, sau khi đến Nguyên Anh, viên kim đan sẽ nứt vỡ và hóa thành một hồn anh, chỉ cần người tu sĩ đó còn hồn anh, cho dù hắn có bị kẻ thù đánh nát thân thể, hắn vẫn có thể sống sót bằng cách cho hồn anh chạy trốn và đoạt xá thân thể khác tiếp tục tu luyện. Có điều tốc độ tu luyện không còn được như trước, có khi sẽ mãi dậm chân tại chỗ đó.
Sau Nguyên Anh là Phân Thần, tức là có thể tự do xuất hồn anh khi thân thể vẫn còn nguyên, hồn anh đó sẽ có mặt mũi y hệt như chủ thể nhưng mờ nhạt hơn rất nhiều. Tuy nhiên trong khi xuất hồn anh ra bên ngoài nếu bị ai đó đánh nát thì cơ thể sẽ bị thương trầm trọng không thể tu luyện được nữa, có khi phải vong mạng. Cho nên không đến bước đường cùng sẽ không ai dại dột xuất hồn anh ra bên ngoài.