Chương 49: Ai là kẻ đi săn, ai là kẻ bị săn?
- Trang Chủ
- Thế Giới Này - Ta Là Chủ - Dương Yết Trực Mộc
- Chương 49: Ai là kẻ đi săn, ai là kẻ bị săn?
Một đội quân chưa biết mạnh yếu thế nào nhưng giữ được thân tĩnh tâm an trước những biến cố đã là thuộc dạng không tầm thường rồi. Nếu Lý Đằng Phong có ở đây chắc chắn anh ta không khỏi ngớt lời khen thưởng cho những thành quả mà Ngưu Sát binh đã có được trong thời gian ngắn.
– Trong làng đã xảy ra chuyện gì?
Ô Lãng vừa bước nhanh về phía người nam nhân vừa hỏi.
– Bẩm đại tướng quân, lúc nãy bỗng nhiên có khoảng hai trăm giáp sĩ đến bao vây ở đầu làng chúng ta, bọn họ còn giết mấy người của chúng ta nữa.
Nam nhân mảnh khảnh thở gấp trả lời, cả người y nhễ nhại đầy mồ hôi như vừa mới tắm.
– Được rồi! Ta sẽ dẫn quân về làng ngay lập tức, ngươi nhanh trở về trấn an dân làng tránh cho bị rối loạn.
Ô Lãng nói vài lời rồi quay lại vị trí của mình. Người nam nhân sau khi nghe qua mệnh lệnh của Ô Lãng liền lập tức cáo lui chạy về hướng cũ.
– Ngưu Sát binh nghe lệnh! Tả, Hữu quân tức tốc di chuyển vòng lên đầu làng rồi chia ra hai bên trái, phải mai phục ở đó chờ lệnh.
Hiệu lệnh của Ô Lãng vừa dứt, lập tức có hai trăm linh tám người nhanh chóng rời khỏi vị trí, theo hướng cổng chính ngôi làng mà chạy.
– Hậu quân nhanh chóng tản vào trong làng, nếu có nguy biến thì toàn lực hộ tống tất cả dân làng rời khỏi đó.
Không chậm trễ, một trăm linh bốn người phía dưới lập tức đứng dậy rồi chạy về phía cổng sau của ngôi làng.
– Số còn lại theo ta đối chiến với kẻ địch.
Dứt lời, hai trăm linh sáu người phía dưới di chuyển theo sau Ô Lãng, ai ai cũng khí thế hừng hực.
***
– Lão già, có chịu giao lại ngọn núi phía sau làng cho bọn ta không hả?
Một tên nam nhân khoảng ba mươi lăm tuổi đang ngồi trên lưng một con ngựa đen, toàn thân hắn mặc một bộ giáp bạc sáng óng, tay cầm thanh đại đao sắc bén dính một ít máu đang chỉ thẳng về phía lão trưởng làng. Trông dáng vẻ vô cùng độc ác, nhìn qua có thể chắc rằng tên nam nhân này là người chỉ huy của toán quân phía sau.
Bên cạnh tên nhân nam nhân cầm đại đao còn có năm cái xác vẫn còn đang chảy máu, chứng tỏ chỉ mới chết không lâu. Nhìn sơ liền biết ngay kẻ đã ra tay không ai khác ngoài tên nam nhân cầm đao.
– Bọn tham quan ô lại các ngươi, đất đai ở đây do chúng ta khai khẩn, các ngươi nói lấy là lấy sao? Đã vậy các ngươi còn dám giết người trong làng của chúng ta, cho dù có nằm mơ các ngươi cũng không lấy được ngọn núi đó đâu.
Lão trưởng làng run giọng nói ra, nơi này do tổ tiên để lại làm sao lão có thể giao lại cho kẻ khác được, huống chi còn là bọn hại nước hại dân này nữa.
– Tốt lắm! Vậy ta không ngại giết thêm vài người ở đây nữa. Toàn quân huyết tẩy nơi này.
Tên chỉ huy thúc ngựa ra lệnh cho mấy trăm tên binh sĩ phía sau xông thẳng vào trong làng.
– Các ngươi đừng có ngang ngược?
Đám người kia khi nghe thấy tiếng nói lạ lập tức dừng lại quan sát, tay cầm chắc vũ khí, cặp mắt lăm lăm nhìn về phía trước.
Tiếng nói vừa dứt, bên trong làng bỗng nhiên có hơn hai trăm người được vũ trang đầy đủ đang chạy tới. Người dẫn đầu là một nam nhân khoảng hai mươi lăm tuổi, thân mang giáp bạc, tay cầm kiếm sắt, người đó không ai khác ngoài Ô Lãng.
– Kẻ đến là ai, dám xen vào chuyện của bổn tướng quân, bộ chán sống sao?
Tên chỉ huy khinh thường nhìn đám người Ô Lãng, miệt thị nói ra.
Ô Lãng vội đánh giá sơ qua tên dẫn đầu, khi đã nhìn đi nhìn lại mấy lần mới chắc chắn là không quen biết tên này. Tuy nhiên khi nhìn qua cờ hiệu, ánh mắt Ô Lãng ngay lập tức co rút lại, trong lòng rối loạn như có hàng vạn con ngựa đang chạy.
Nhìn qua dấu hiệu từ lá cờ, Ô Lãng nhận ra ngay đó là cờ hiệu của Giảo châu, điều đó đại diện cho việc đây chính là quân đội dưới quyền của Bắc Giảo Vương. Nếu là thuộc hạ của kẻ nào khác, Ô Lãng có thể ăn thua một, hai nhưng đây lại là người của Vương gia nên Ô Lãng cần phải suy xét lại hành động của mình.
Một khi đã đắc tội với những người mang trên thân hai chữ Vương gia, cho dù là kẻ nào cũng sẽ không được yên. Tuy nhiên không ra tay ngăn cản, bọn người này sẽ được nước làm tới, lấy được một ngọn núi sau này sẽ là hai ngọn, ba ngọn núi.
Ngoài ra thứ hấp dẫn được những người này chắc chắn không tầm thường, không ai lại đi đắc tội với một bộ lạc chỉ vì cái thứ không đâu. Phải biết rằng để đánh dẹp một bộ lạc cũng làm hao binh tổn tướng rất nhiều.
Nếu trong ngọn núi đó có vật bất phàm, Ô Lãng lại càng không thể để rơi vào tay kẻ khác được, y tự nhủ bất quá ăn miếng trả miếng, ta không yên ngươi cũng đừng hòng ổn. Dựa vào tính cách của Lý Đằng Phong, Ô Lãng cho rằng nếu anh ta có ở đây chắc chắn cũng sẽ quyết định giống như y.
– Ai là kẻ đi săn, ai là kẻ bị săn?
Ô Lãng nắm chặt chuôi kiếm chỉ thẳng phía trước, ánh mắt kiên định nhìn về phía đội hình đối phương.
– Tất cả huynh đệ hãy chiến đấu hết mình, đừng làm mất mặt Lý Sát thủ lĩnh. Hãy cho bọn chúng biết, Ngưu Sát binh của chúng ta không dễ chọc.
Ô Lãng hét lớn rồi xông thẳng vào đội hình đối phương, hơn hai trăm người phía sau Ô Lãng cũng vung kiếm xung phong lao vào kẻ địch như thú săn mồi.
– Dám lấy trứng trọi đá, vậy để ta tiễn các ngươi một đoạn. Toàn quân xông lên!
Tên chỉ huy cũng không ngồi yên chờ đợi, hắn cùng với binh lính của mình tức tốc lao về phía trước. Tuy quân số giữa hai bên xêm xêm nhau nhưng tên chỉ huy vẫn tự tin rằng quân đội tinh nhuệ của hắn làm sao yếu thế hơn bọn man di mọi rợ bên kia được.
Rất nhanh, Ô Lãng và tên chỉ huy đã lao vào giao chiến với nhau, binh sĩ hai bên cũng đã lao vào vòng chiến. Tiếng kim loại va vào nhau chan chát làm vang dội cả một không gian rộng lớn.
– Tên thất phu không biết tự lượng sức mình.
Tên chỉ huy ngạo mạn hét lớn, đồng thời hắn dùng đại đao của mình chém xuống người Ô Lãng. Với lực chém của một tên tướng quân cộng với tốc độ của ngựa phi đúng là khó có ai đỡ được.
Keng!
Ô Lãng vội vàng vung kiếm lên gạt thanh đại đao sang một bên, thanh đại đao lập tức phang thẳng xuống mặt đất tạo thành một đường nứt dài một thước rộng nửa tấc. Do lực chém quá mạnh nên thanh đại đao dính chặt xuống đất, dù cho tên chỉ huy có dùng cách gì cũng không kéo lên được.
Vốn tên chỉ huy muốn dùng một chiêu để tước luôn mạng sống đối phương nhưng hắn không ngờ tự mình lại đào hố cho mình. Ô Lãng tranh thủ thời cơ, phóng lên thanh đại đao đạp một cái để lấy đà rồi phi thẳng về phía tên chỉ huy đang ngồi trên ngựa. Ô Lãng vung kiếm lên chém xuống đỉnh đầu tên nam nhân trước mặt mình.
Xẹt!
Một kiếm đã chia đầu tên chỉ huy thành hai phần, máu tươi lập tức tràn ra, không lâu sau đó cái xác của tên này rơi khỏi lưng ngựa, thế là một sự sống đã kết thúc. Ô Lãng cầm thanh kiếm đang nhuộm đỏ máu nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ trông vô cùng hiếu chiến.