Chương 37: Thử cảm giác làm thần linh
- Trang Chủ
- Thế Giới Này - Ta Là Chủ - Dương Yết Trực Mộc
- Chương 37: Thử cảm giác làm thần linh
Bất ngờ, Lý Đằng Phong đánh ra một mũi tên màu trắng bằng không khí, mũi tên lao đi vun vút rồi xuyên thẳng trán tên nam nhân dẫn đầu.
Đồng thời, Lý Đằng Phong tạo ra chín mũi tên khác xếp thành hình cánh quạt, sau đó điều khiển chúng xoay quanh phía sau đầu anh ta.
Mười hai người nam nhân còn lại chứng kiến điều thần kỳ đang diễn ra, lập tức cả bọn kinh hãi xen lẫn sự tôn sùng rồi nhanh chóng quỳ xuống đất.
– Chúng con xin bái kiến thần linh, chúng con có mắt như mù khi không biết thần linh hiện diện ở đây.
Đám người đó làm như vậy là vì trong bộ lạc của chúng có lưu truyền về sự tích thần linh, theo như lời tổ tiên của chúng, thần linh biết phép thuật, sau đầu có vòng sáng. Nên khi thấy dáng vẻ thần diệu của Lý Đằng Phong, bọn người đó liền tin đến sái cổ.
– Còn biết ta là thần linh sao? Nếu các người không muốn bị thần linh trừng phạt thì hãy làm theo lời của ta.
Lý Đằng Phong bắt lấy cơ hội, thừa gió bẻ măng. Sở dĩ Lý Đằng Phong nghĩ ra được kế này vì anh ta biết rõ những người này trí thông minh chưa mở mang, lại rất mê tín nên mới thừa cơ lừa gạt một chút.
Ban đầu, ý định của Lý Đằng Phong là giết sạch những người này nhưng anh ta nghĩ lại nếu giết hết bọn chúng cũng không hay lắm, không bằng dùng chút mưu kế sử dụng chúng sẽ tốt hơn.
Nơi này rừng thiêng nước độc, có người bản địa giúp sức sẽ an toàn hơn rất nhiều, nếu chỉ dựa vào mấy người Lý Đằng Phong có thể gặp nguy hiểm rất lớn.
– Chúng con xin nghe thần linh chỉ bảo.
Mười hai người nam nhân quỳ gối, vẻ mặt thành khẩn trông rất lương thiện, khác biệt với vẻ dữ tợn lúc đầu.
– Ta cần các ngươi đưa chúng ta về chỗ ở của các ngươi, sau đó ta sẽ giao nhiệm vụ khác cho. Cứ yên tâm, nếu làm tốt ta sẽ phù hộ, ban phát phước lành cho các ngươi.
Lý Đằng Phong đứng thẳng, nghiêm nghị nói ra, anh ta cố ý nói cho âm thanh thật vang vọng, thật ủy mị.
Sau đó, mười hai người nam nhân đó dẫn đám người của Lý Đằng Phong vào sâu bên trong rừng, đi đã khá lâu nhưng vẫn chưa tới.
– Lý Sát tiểu đệ, ngươi là thần linh thật à?
Ô Lãng ghé sát tai Lý Đằng Phong nói nhỏ.
– Ô Lãng đại ca, ngươi cũng tin là thật sao?
Lý Đằng Phong không nhịn được phải phì cười một tiếng, người như Ô Lãng mà cũng tin chuyện này làm anh ta hơi buồn cười một chút.
– Vậy là không phải?
Ô Lãng hỏi lại một lần nữa.
Lý Đằng Phong không trả lời, chỉ gật đầu một cái biểu thị điều Ô Lãng vừa nói là đúng.
Ô Lãng cảm thán không thôi, Lý Sát tiểu đệ này cũng ác độc không kém, chơi trò này cao tay hết sức khiến mình cũng nhém chút tin là thật.
Khi trời chuyển sang buổi chiều tà, một ngôi làng thô sơ hiện lên trước mắt đám người Lý Đằng Phong.
Ngôi làng này tương đối lớn, có khoảng vài trăm căn nhà được xây bằng đất, phủ bằng lá khô, ước chừng trên một nghìn người sống ở đây.
Những người ở đây ăn mặc không khác bọn người dẫn đường cho đội của Lý Đằng Phong, nam nhân mặc váy bằng da thú, cởi trần, còn nữ nhân có khoác thêm cái áo bằng da thú, trông kín đáo hơn rất nhiều.
Khi gần đến làng, có một toán nam nhân giống như là cảnh vệ của làng nhanh chóng chạy ra bao vây toàn bộ người bên Lý Đằng Phong.
– Các ngươi đừng có vô lễ, đây là thần linh đấy, nhanh gọi trưởng làng ra đây.
Một tên nam nhân lên tiếng can ngăn hành động của đồng bọn vừa mới xuất hiện.
Nghe đến hai chữ thần linh, cả bọn mới đến lập tức hành lễ, sau đó nhanh chân lẹ tay chạy đi tìm ai đó.
Trong thời gian đám người kia đi gọi người, toàn đội của Lý Đằng Phong được những người nam nhân đi cùng dẫn vào trong làng đến một ngôi nhà lớn nhất.
– Mời thần linh vào trong.
Cả bọn của Lý Đằng Phong lần lượt tiến vào trong, bên trong khá rộng rãi, có thể chứa được gần một trăm người, xung quanh treo đầy rẩy đầu lâu của các loài thú cũng không thiếu đầu lâu của con người.
– Lão già xin bái kiến thần linh.
Đột nhiên từ đâu một ông lão xuất hiện, quỳ gối hành lễ trước người Lý Đằng Phong.
– Ngươi là ai?
Lý Đằng Phong chắp tay sau lưng, thanh cao hỏi.
– Lão là trưởng làng ở đây, không biết thần linh giá lâm mong ngài trách tội.
Lão trưởng làng thành kín trả lời.
– Tốt. Ta có việc muốn các ngươi giúp không biết các ngươi có sẵn lòng không?
Lý Đằng Phong gằng giọng hỏi.
– Chỉ cần thần linh phù hộ cho dân làng của lão, chuyện gì lão cũng có thể đáp ứng.
Trưởng làng nói xong, ngập ngừng dường như muốn nói gì đó nhưng có vẻ khó mở lời.
– Ngươi có thỉnh cầu gì cứ nói.
Lý Đằng Phong hiểu ý bèn mở lời cho phép.
– Thần linh có thể biểu diễn một ít phép thần thông cho chúng tôi xem được không?
Lão trưởng làng dáo dác nói ra yêu cầu.
– Đi theo ta.
Lý Đằng Phong đi thẳng ra cửa, tiện tay nhặt lấy một hạt trong cái thúng cạnh vách tường, có vẻ nó là lương thực.
Ra đến cửa, Lý Đằng Phong ném hạt đó xuống đất rồi dùng nguyên lực mộc thuộc tính đánh lên nó. Sau vài giây, bằng mắt thường có thể thấy, cái hạt phá vỏ phát triển thành mầm cây rồi lớn dần lên đơm bông kết hạt.
Không dừng lại ở đó, Lý Đằng Phong tiếp tục vận chuyển nguyên khí đánh thẳng vào tảng đá gần đó làm nó vỡ nát ra, bụi bay mịt mù.
– Thần linh vạn tuế.
Đám người trong làng thấy thần thông Lý Đằng Phong thi triển lập tức quỳ gối tung hô hành lễ.
Lý Đằng Phong chỉ tốn một chút sức đã có thể làm chủ cả ván cờ, một nước đi khó có ai làm được.
Bọn người Ô Lãng cũng trố mắt trước cảnh tượng đó, bất quá bọn họ không tới nổi quỳ xuống nhưng cũng không giấu được vẻ tôn sùng.
– Các ngươi cũng thấy rồi đó. Ai làm tốt việc ta giao sẽ được ấm no cả đời, kẻ trái lệnh ta sẽ giống như tảng đá kia, tan xương nát thịt.
Lý Đằng Phong oang oang nói ra.
– Chúng con không dám sai lời.
Những người trong làng cuối rạp người, không dám nhìn thẳng Lý Đằng Phong.
– Bây giờ, ta cần một căn nhà tốt nhất, an toàn nhất đủ chỗ cho hai mươi người bọn ta sinh sống. Sau đó, mỗi ngày các ngươi phải mang thức ăn đến cho chúng ta và tuyệt nhiên không đến gần khi không có nhiệm vụ.
Lý Đằng Phong nói ra yêu cầu.
– Chúng con xin tuân lệnh.
Ngay sau đó, bọn người trong làng chia nhau ra làm việc, một bên dẫn đám người Lý Đằng Phong đến chỗ ở, một bên đi tìm thức ăn mang đến.
Nhìn vẻ mặt hối hả của dân làng, Lý Đằng Phong hơi cảm thấy có lỗi nhưng đã nhanh chóng gạt bỏ, vì thế giới này là như vậy, ta không làm chủ người khác sẽ làm chủ.
Tuy nhiên cảm giác làm thần linh khiến Lý Đằng Phong cảm thấy hơi thích thú, tự nhiên có cả nghìn người làm thuộc hạ chẳng khác tiểu bá một vùng là mấy.
Sau một hồi di chuyển, toàn đội của Lý Đằng Phong đã đến nơi ở mới, nơi này không tồi, cảnh vật yên tĩnh thoáng mát, chỗ trú ngụ kiên cố rất an toàn.
– Lý Sát tiểu đệ, ngươi nói thật đi, ngươi có phép thuật đúng không?
Chờ bọn người trong làng rời đi, Ô Lãng không kiềm được nói ra thắc mắc của mình. Ngay cả những người còn lại cũng mong chờ nhìn Lý Đằng Phong.
– Ha, ha, ha… Ô Lãng đại ca ngươi lớn rồi mà còn ngây thơ quá, con người làm gì có phép thuật, huống chi ta còn nhỏ tuổi như vậy nữa. Lúc nãy chỉ là chiêu trò lừa đảo của ta mà thôi.
Lý Đằng Phong giảo hoạt nói ra.
Ô Lãng nghĩ lại thấy cũng đúng, đâu ai có phép thuật mà lại biểu diễn lộ liễu như vậy, y ngại ngùng cười cười nhìn Lý Đằng Phong.