Chương 3: Họa diệt sát
Keng!
Rất nhanh chóng, Côn Khanh Thành đã dùng dao đỡ được nhưng ngay sau đó lão nhận ngay một cước hiểm độc của Lý Y Tam phang vào bụng, Côn Khanh Thành bị đá lui hơn chục bước rồi khụy xuống. Côn Khanh Thành cảm thấy bụng mình đau nhói, cổ họng nhộn nhạo, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Thời kì đỉnh cao, Côn Khanh Thành có thể đơn đấu một hai với Lý Y Tam tuy nhiên giờ đây lão đã già, chỉ hai chiêu đã phải chịu ăn đau khổ đến nổi không còn sức hoàn trả.
Cả căn phòng bắt đầu trở nên yên ắng, người của Lý Thiên Thường đã bị hạ hoàn toàn, xung quanh còn gần hai mươi tên nam nhân đều là thuộc hạ của Lý Y Tam. Bây giờ, Lý Y Tam đã gần như khống chế toàn bộ nơi này, bất kì một ai ở đây cũng không phải là đối thủ của hắn.
Lý Y Tam chậm rãi tiến về phía Lý Đằng Phong, khi khoảng cách còn chừng ba mét, hắn lập tức tăng tốc, quét một cước bằng chân phải ngang tầm đầu Lý Đằng Phong. Nhìn thấy một cước đó sắp phang vào mình, Lý Đằng Phong nhanh nhảu lùi lại thoát trong gang tất nhưng chưa được bao lâu, một cước bằng chân trái lại tiếp tục nhắm thẳng bụng Lý Đằng Phong mà lao tới. Lý Đằng Phong lập tức dùng hết sức lực bật người qua bên phải tránh được, sau đó phóng một quyền toàn lực bằng tay trái ngay mặt Lý Y Tam tuy nhiên hắn đã nhẹ nhàng né tránh. Cùng lúc đó, con dao trong tay của Lý Y Tam chém thẳng xuống cánh tay trái của Lý Đằng Phong.
Xẹt!
Bịch!
Cánh tay lập tức đứt lìa rơi xuống đất, máu phun ra như suối, Lý Đằng Phong lập tức ôm lấy chỗ tay bị đứt, kêu la đau đớn, mặt anh ta tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.
– Đằng Phong!
Côn Khanh Thành và Lý Thiên Thường hốt hoảng kêu lên, Côn Khanh Thành tức tốc chạy đến bên cạnh Lý Đằng Phong, sau đó phong bế kinh mạch lại cho anh ta. Lý Thiên Thường rất muốn chạy đến bên cạnh cháu của mình nhưng ông ta đã bị thuộc hạ của Lý Y Tam bắt giữ, chỉ có thể gọi trong tuyệt vọng.
Sau khi phong bế lại kinh mạch, máu từ cánh tay trái của Lý Đằng Phong đã chảy ít đi rất nhiều, chỉ còn rỉ rỉ vài giọt.
Không chờ lâu, Lý Y Tam lần nữa lại vun dao về phía Lý Đằng Phong, hầu đoạt mạng anh ta chỉ trong một chiêu.
Đoàng!
Đột nhiên từ đâu có một viên đạn găm thẳng bàn tay đang cầm dao của Lý Y Tam, lập tức con dao rơi xuống đất.
Nhìn về hướng phát ra tiếng súng, liền nhận ra người vừa mới ra tay là Lý Y Nhất. Lý Y Nhất vừa mới tỉnh lại không lâu, y nhìn thấy con trai gặp nguy hiểm, không chần chừ lập tức ra tay. Phát súng đó đã bắn xuyên xương tay của Lý Y Tam, làm hắn đau nhức đến tận xương tủy, hắn nhìn Lý Y Nhất bằng ánh mắt ngần ngần sát khí. Lý Y Tam tức giận hỏi:
– Làm sao ngươi có được khẩu súng đó?
Lý Y Nhất cảnh giác lia súng về phía thuộc hạ của Lý Y Tam rồi trả lời:
– Chắc ngươi chưa biết, gia chủ của mỗi gia tộc đều được chính quyền Sài Gòn cho phép cất giữ và sử dụng súng. Ngươi không ngờ ta còn có món đòn này chứ gì?
– Ngươi tưởng dựa vào khẩu súng đó mà thoát được sao?
Nói rồi, Lý Y Tam ra lệnh cho thuộc hạ xông vào, bởi vì hắn biết khẩu súng đó chỉ có sáu viên đạn, cùng lắm là chết vài người, cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến hắn.
Nhìn thấy đám người đang liều mạng lao vào mình, Lý Y Nhất liền ra lệnh cho Côn Khanh Thành:
– Sư phụ, mau đưa Đằng Phong ra khỏi chỗ này.
Tiếng nói vừa dứt, Côn Khanh Thành nhanh chóng dìu Lý Đằng Phong thoát ra qua cửa phụ của thư phòng. Lý Y Tam vẫn không từ bỏ, hắn ngay lập tức bám theo hai sư đồ Lý Đằng Phong.
Nhìn thấy Lý Y Tam không có ý định buông tha, Côn Khanh Thành bèn nói với Lý Đằng Phong:
– Đằng Phong, con cố gắng chạy đến chiếc ô tô đỗ ngay trước cổng, trong đó đã cắm sẵn chìa khóa. Con phải nhớ, có chuyện gì cũng không được quay lại, hãy chạy trốn đi thật xa nơi này.
Nói rồi, Côn Khanh Thành quay người lại, nhìn thẳng vào Lý Y Tam đang tiến đến gần, Côn Khanh Thành quyết định cho dù phải chết cũng không cho Lý Y Tam động vào người Lý Đằng Phong một lần nào nữa.
Chần chừ trong chốc lát, sau đó Lý Đằng Phong không chậm trễ chạy hết sức có thể về phía cảnh cổng. Tuy cơ thể đang rất đau đớn nhưng ý chí sống sót mãnh liệt đã truyền cho Lý Đằng Phong sức mạnh để tiến về phía trước.
Sau một hồi vất vả, Lý Đằng Phong cũng tìm được chiếc ô tô mà Côn Khanh Thành đã nói. Lý Đằng Phong leo lên xe, nhìn thấy hình ảnh xơ xác của mình trong gương, mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi chảy ướt cả khuôn mặt, cánh tay bị đứt lìa đang rỉ máu, anh ta cảm thấy vô cùng uất hận, tự hứa với lòng sau này nhất định sẽ trả mối thù diệt sát này.
Lý Đằng Phong rất lo cho sư phụ, cho cha, cho ông nội nhưng bản thân mình bây giờ còn chưa liệu được nên không thể quay lại chịu chết, anh ta gạt nước mắt rồi khởi động chiếc xe, sau đó đạp ga phóng đi trên con lộ nhựa.
– Lý Đằng Phong này xin thề, sau này không giết được Lý Y Tam, ta sẽ chết không toàn thây.
Lý Đằng Phong gào lên trong phẫn nộ, ánh mắt đầy lửa giận, ngay cả vết thương đang chảy máu cũng không màng đến.
Sau khoảng một giờ trốn chạy, Lý Đằng Phong cảm thấy cơ thể mình nóng lên như lửa thiêu đốt, làn da đổi sang màu đỏ tươi, anh ta cảm giác được sự đau rát tột độ đang giằng xé mình. Cảm giác đau đớn đang càng ngày càng tăng lên, cả cơ thể Lý Đằng Phong trở nên run rẩy, mắt bắt đầu mờ dần đi, tai cũng bắt đầu ù dần, cuối cùng là bất tỉnh nhân sự. Lý Đằng Phong gục lên vô lăng làm cho chiếc xe đánh qua đánh lại trên con đường lộ vắng.
Đi được một đoạn, chiếc xe bị đánh sang phải rồi lao thẳng xuống vực.
Gầm!
Chiếc ô tô va đập mạnh xuống đá, sau đó bốc cháy dữ dội.
– Không ngờ ở cái nơi linh khí mỏng manh thế này lại có hạt giống tốt như vậy.
Từ đâu, một lão giả râu tóc bạc phơ, toàn thân là y phục màu trắng xuất hiện, lão lướt lại gần chiếc xe đang bốc cháy ngùn ngụt, tiếp đến lão phất tay một cái, cả cơ thể của Lý Đằng Phong lập tức được đưa ra ngoài lơ lửng trên không trung. Không dừng lại ở đó, lão giả phất tay thêm một cái lập tức một cái lò như lò luyện đan xuất hiện, chiếc lò màu đen có ba chân trụ, trên lò có chín cái cửa hình dáng giống như đầu rồng. Chớp mắt một cái, cả cơ thể Lý Đằng Phong và chiếc lò đều biến mất, ngay cả chiếc ô tô cũng không cánh mà bay, sau đó lão giả cũng mất dạng.
Cảnh vật lại trở nên yên bình như lúc đầu, cứ như thể chưa từng có vụ tai nạn nào xảy ra vậy.