Chương 83: Lời vĩnh biệt
– “Ba có biết sao khi mọi chuyện vỡ lở, hôm tỉnh lại Đài Thái Ngữ đã nói gì với con không?”
Đài Thiết Giang nghe cô hỏi thì vô cùng ngạc nhiên. Bởi trước giờ hai người tâm sự với nhau là thường xuyên, từ công việc cho đến cuộc sống nhưng có bao giờ Đài Di Giai đề cập đến những chuyện giữa cô và Đài Thái Ngữ đâu, dù chỉ là một lần. Thế nhưng hôm nay lại chủ động như vầy khiến Đài Thiết Giang lặng người nghi vấn. Không nói gì chỉ biết ngẩng mặt lên nhìn Di Giai chờ đợi.
Đài Di Giai cũng không vội, thở dài một tiếng mới từ tốn thuật lại:
– “Lúc trước em là bảo vật của người ta nhưng với ba lại chính là rác rưởi. Còn bây giờ, cả những con người đã từng xem em là bảo vật đó cũng trở nên giống như ba, vậy thì chẳng phải là không còn ai nữa sao, không phải em thành thứ bỏ đi rồi hay sao?”
– “…”
Đài Thiết Giang như chết lặng đi vậy. Cổ họng đột ngột nghẹn ứ lại khó phát ra âm thanh gì.
– “Ba rất thương em. Con biết. Nhưng hình như cái cách mà ba thể hiện ~ đã sai rồi.”
Lại 30 phút nữa lặng lẽ vi hành
Trong căn phòng nặng mùi thuốc sát trùng. Ngoài tiếng “tít” của chiếc monitor theo dõi ra thì chẳng ai có thể nói một lời nào. Nhìn thân ảnh gầy nhom tiều tụy của Thái Ngữ mà nghẹn cứng họng cả rồi.
– “Ba! Mẹ!”
Thái Ngữ cong môi cất giọng gọi yếu ớt.
Đài Thiết Giang và Diệp Tú Tú đang nắm tay Thái Ngữ càng siết chặt hơn. Cứ như sợ chỉ cần một phút lơ là thì con gái họ sẽ bị bắt đi mất vậy.
– “Ba mẹ ở đây!”
– “Tiểu Ngữ muốn ba mẹ đưa đi chơi ở ngoại ô rồi về thăm ông bà cùng với chị 2. Muốn cả nhà mình cùng nhau đi du lịch nữa.”
– “Được được. Miễn con muốn thì ở đâu chúng ta cũng sẽ đi cùng con.”
Diệp Tú Tú gật đầu lia lịa, hai gò má cũng đã giàn giụa đẫm lệ.
Thái Ngữ lại cố treo lên môi nụ cười tươi tiếp tục:
– “Tiểu Ngữ thèm cơm mẹ nấu lắm. Khi nào con xuất viện mẹ nấu cho cả gia đình mình cùng ăn nha.”
– “Tất nhiên rồi. Nấu toàn món con thích thôi. 4 người chúng ta cùng nhau ngồi ăn như lúc trước ha.”
– “Vậy thì tốt rồi! Đừng thất hứa nữa nha!
Chị 2!”
Đài Thái Ngữ dõi mắt sang Đài Di Giai bên kia thốt lên 2 tiếng thân thương.
– “Ơi! Chị đây.”
Đài Di Giai lập tức cất giọng, thuận tay vuốt mái tóc màu vàng óng của Thái Ngữ đợi chờ.
– “Chị Vũ Ninh là người tốt. Đừng để mất chị ấy nha! Hai người nhất định phải thật hạnh phúc đó.”
– “Ừm. Chị sẽ hạnh phúc mà.”
Đài Di Giai mạnh mẽ thế nào giờ phút này cũng đã khóc mất rồi. Cô hai Đài tranh thủ lúc còn có thể rờ rẫm gương mặt hốc hác trắng bệch kia mà lòng quặn thắt lại.
– “Em phải khỏe lại để còn đi chơi cùng với Lập Viễn Sa và tụi chị.”
Thái Ngữ nghe Di Giai nói thì chớp mắt nhẹ một cái tỏ ý đồng tình.
– “Mà ba ơi! Ba lớn tuổi rồi…đừng làm việc quá sức nữa. Ba mẹ dành thời gian…ở cạnh nhau nhiều hơn nha. Con…đi rồi sẽ không thể về…thăm hai người được nữa. Tiểu Ngữ…bất hiếu…ba mẹ đừng giận…Tiểu Ngữ!”
Đài Thiết Giang cố nén, lời như trách móc cô khi nói ra điều ngớ ngẩn:
– “Con nói gì vậy? Bác sĩ nói chỉ là vết thương nhỏ thôi, sớm về mà. Được chiều sinh hư, muốn nhõng nhẽo nữa phải không!”
Đài Thái Ngữ nhìn Thiết Giang cười cười lắc đầu, sức khỏe của bản thân, Thái Ngữ rõ nhất mà.
Lại quay sang Đài Di Giai cẩn thận dặn dò, hơi thở của Thái Ngữ đã yếu đi rất nhiều:
– “Chị 2…chị…thay em chăm sóc…cho ba mẹ nha! Nặng gánh…cho chị rồi…”
Nói rồi Đài Thái Ngữ hước mạnh mấy cái liền, chiếc máy bên cạnh bắt đầu kêu lên nhanh hơn. Nước mắt lại đến hồi chảy ra.
– “Sa…ơi ~ “
– “Sa đây…Sa của em đây!”
Lập Viễn Sa lúc này mới lên tiếng. Khoảnh khắc mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đã đến rồi.
– “Sa cho em tựa vào một lúc nữa đi! Có được không?”
Lập Viễn Sa hít mạnh một cái, rồi nhẹ nhàng ra sau lưng Đài Thái Ngữ nhẹ nhàng đỡ lên, để cô gái này thoải mái nằm trong lòng mình. Gần như vầy đau lại càng thêm đau.
– “Với em thì có cái gì mà được hay không…”
Đài Thái Ngữ vẫn cười, cười trong hạnh phúc, cười trong mãn nguyện.
– “Sau này…Sa đừng…bỏ bữa…nữa…làm…gì cũng…phải…nghĩ đến…mình…không…được…ngược đãi…bản thân đâu…đó…”
– “…”
Lập Viễn Sa cắn chặt môi đến bật cả máu tươi ngăn lại tiếng nức lòng đau đớn.
– “Quên…em cũng…được…nhưng…phải tìm…một người…tốt hơn…em…mà yêu…biết chưa…sống thật…tốt…thay phần…em…”
– “Không. Sa đã hứa rồi, kiếp này chỉ yêu duy nhất một mình em thôi. Chỉ có mỗi Đài Thái Ngữ thôi.”
Trước mắt Đài Thái Ngữ dần loan mờ đi. Tai cũng bắt đầu lùng bùng không rõ. Những khuôn mặt trước mặt đã trở nên nhạt nhòa. Đài Thái Ngữ cố nhìn lại một lượt rồi nhìn về phía cửa xa xa vô thức nói ra một câu:
– “Họ đến đón con rồi kìa!”
Chiếc máy một lần nữa chuyển biến, những tiếng kêu không còn dồn dập mãnh liệt nữa, chậm rãi hơn, nhẹ nhàng hơn. Như chuẩn bị bước vào thời khắc sắp được giải thoát thật sự vậy.
Thái Ngữ đưa tay sờ lên mặt của Lập Viễn Sa bỏ lại 4 chữ như dâng hiến hết cõi lòng này:
– “Em ~ thương ~ Sa ~ lắm!”
Rồi
Tiếng “títtttt” liền vang lên vẽ một đường dài trên màn hình không chút gợn sóng rồi cũng im bặt. Cánh tay Đài Thái Ngữ thả rơi tự do xuống khỏi người cô, hai mí mắt khép lại nhẹ tênh như chính thức đóng lại trang sách cuối cùng của quyển Tự bạch của một kiếp người ca sĩ.
Lòng Đài Thái Ngữ đã thầm cảm ơn:
– “Cảm ơn mày đã một đời chăm chỉ. Vất vả rồi! Cùng nhau nghỉ ngơi thôi.”
Rồi từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
– “THÁI NGỮ!!!”
Toàn bộ đồng thanh hét lớn lên trong sự bất lực. Diệp Tú Tú gào khóc đến gần như là sắp ngất đi. Đài Di Giai lặng người nức nở đầm đìa nước mắt dưới nền gạch. Đài Thiết Giang nhìn Thái Ngữ không chớp mắt, bộ râu đen đã lấm tấm nước tự bao giờ. Tay bấu chặt vào thành giường hối hận muộn màng:
– “Ba xin lỗi!”
Lập Viễn Sa lại chính là người đau khổ nhất. Ôm thân xác mềm yểu của Đài Thái Ngữ mà lòng thì như đã chết theo luôn rồi. Nước mắt rơi ra mà ướt cả bờ vai của Đài Thái Ngữ. Hỏi Thái Ngữ rời xa cô rồi thì Lập Viễn Sa sao có thể còn cái để gọi là “sau này”?
Viện trưởng Cẩm từ đầu đến cuối đứng ở góc phòng không nói câu nào, chỉ lặng im quan sát. Chẳng hiểu được vì sao suốt chặng đường mấy mươi năm làm lương y số người đoản mệnh ra đi không phải hiếm, ấy thế mà, trước những lời vĩnh biệt của cô gái này ông lại nặng lòng đến như vậy.
– “Thành thật chia buồn cùng gia đình. Chúng tôi đã cố gắng hết mức có thể rồi.”
Thấy không ai đáp lại, hiểu được là điều hiển nhiên. Cẩm Kiều cũng không muốn náng lại trong khung cảnh đau thương này thêm nữa bỏ lại một câu rồi cũng nhanh chóng rời đi:
– “Mọi người bên cạnh cô ấy thêm một lúc nữa đi, trước khi chuyển xuống nhà đại thể theo đúng quy trình. Tôi xin phép!”
– “ĐÀI THÁI NGỮ!!!”
Cánh cửa khép lại, 3 tiếng từ gào lên trong tan thương mất mát vang vọng cả một khoảng trời âu sầu thảm não.
Đài Thái Ngữ của họ đã mất thật rồi sao?!