Chương 134: Happy ending
- Trang Chủ
- Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta? - TDuy Nguyễn
- Chương 134: Happy ending
Đài Thái Ngữ một bên, Đài Di Giai một bên nắm tay vợ chồng Đài Thiết Giang đang bị bịt mắt từ xe đi vào.
– “Hai đứa định bày trò gì đây?”
Diệp Tú Tú cẩn thận bước những bước chậm rãi lên tiếng.
– “Chút nữa ba mẹ sẽ biết.”
Hai cô liền nhìn nhau cong môi một cái bí ẩn rồi tiếp tục đưa ba mẹ đi thêm một đoạn nữa. Đến khi dừng lại, không nói câu nào, khăn bịt mắt được nhẹ nhàng tháo xuống. Hiện ra ngay trước mặt hai người chính là cánh cổng được đính những bông hoa dương quỳ tử trắng vàng đan xen, cũng là tông màu chủ đạo cho bữa tiệc hôm nay, rực rỡ mà ấm áp.
Hai đôi mắt đã nhuốm một màu thời gian chợt long lanh lên đầy xúc động. Khung cảnh trước mặt này đây là tái hiện của 33 năm trước, ngày mà hai người họ chính thức thuộc về nhau.
Đài Thiết Giang nhìn giọt nước mắt hạnh phúc của Diệp Tú Tú đã ngấm vào những vết chân chim in hằng ở đuôi mắt rồi không thể giữ được mà chảy dài xuống hai bên gò má. Ngay cả bản thân ông lúc này cũng khó lòng kìm nén. Không ngờ mới đó mà đã đi cùng nhau hơn ba thập kỷ rồi, được nhìn thấy đối phương lúc thanh xuân đẹp đẽ, chứng kiến đối phương khi thành công rực rỡ rồi ngắm nhìn đối phương lúc tóc bạc mày phai. Đã quá xứng đáng cho một đời người. Cả hai cùng nhìn nhau bằng ánh mắt trìu mến nhất nhưng lại cảm nhận bằng nhịp tim ấm nóng đang thôi thúc bên trong lòng ngực. Cảm xúc trong lòng chợt trào dâng khó tả.
Thấy Đài Thiết Giang và Diệp Tú Tú cứ mãi chần chừ, Đài Di Giai liền bước tới nắm bàn tay đã ít nhiều nếp nhăn do thời gian vẽ nên của mẹ đặt lên bàn tay thô ráp của ba mình. Nhìn hai người đầy sự kính trọng và biết ơn.
– “Hôm nay là ngày của ba mẹ. Cùng nhau tận hưởng thật trọn vẹn nha!”
Đài Thiết Giang siết chặt tay Diệp Tú Tú hơn rồi cả hai cùng nhau cất bước vào trong. Bước qua cánh cổng quỳ hoa tử, tiếng vĩ cầm bay bổng du dương đưa hai người trở về những hồi ức đẹp đẽ được khắc họa nên từ sương gió cuộc đời mà họ đã cùng nhau trải qua.
Từ cổng bước vào sân khấu chính chỉ có vài bước chân nhưng để có đoạn đường ngắn này cả hai đã phải đánh đổi bằng một chặng đường rất dài, không êm đềm bằng phẳng như tấm thảm được trải sẵn ra mà là trập trùng thách thức và gian nan.
– “Cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp anh.”
Thanh âm dịu nhẹ khẽ khàng bên tai, Đài Thiết Giang khẽ cười, giọng trầm ấm đáp lại, hôm nay ông cũng không còn ái ngại, bao nhiêu lời dịu dàng cũng dễ dàng nói ra:
– “Cảm ơn em vì đã không buông tay.”
Phía sau chính là hai cô con gái – là niềm tự hào lớn nhất của hai người cũng đang nối bước. Không phải nhìn về ba mẹ họ mà là nhìn vào cả thế giới của họ. Thế giới cho họ tin rằng tình yêu là có thật.
Đến sân khấu, nút champagne liền bật ra kéo theo làn khói trắng lượn lờ bốc lên giữa những tiếng vỗ tay nồng nhiệt của quan khách tham dự. Là bạn bè đã chứng kiến họ những ngày đầu bên nhau, là con cháu được chiêm ngưỡng thành quả của hai người lúc về già. Pháo giấy phủ đầy một khoảng không, một thước phim ngắn gom gọn hình ảnh từ cặp vợ chồng son những ngày mới cưới đến khi đón đôi thiên thần nhỏ chào đời, sự tinh nghịch của hai cô con gái rượu nhà họ Đài rồi kết thúc viên mãn với một gia tấm ảnh đại gia đình 8 người.
Đương lúc mọi người còn đắm chìm trong hạnh phúc thì nhóc Thanh Bình đã từ đâu trở vào còn cầm theo một giỏ hoa tươi trước sự ngỡ ngàng của tất cả. Thằng bé nay vận trên người một bộ ghi lê kẻ sọc lịch lãm, mang thêm đôi giày tây trông rất ra dáng cậu cả Đài gia đi thẳng đến chỗ ông bà lảnh lót:
– “Con tặng ông bà ngoại. Chúc mừng kỷ niệm của hai người.”
Diệp Tú Tú cười rạng rỡ nhận lấy, thuận tay xoa đầu thằng nhóc khen ngoan.
Ngô Vũ Ninh cũng bước tới sau lưng Thanh Bình tiếp lời:
– “7 bông hoa hướng dương này chúc mừng kỉ niệm của ba mẹ cũng cầu chúc hai người mãi mãi bên nhau, hạnh phúc cùng nhau và trường thọ với con cháu.”
– “Được. Chúng ta cảm ơn con. Cảm ơn các con vì buổi tiệc này!”
Lần lượt đến Đài Di Giai, Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ rồi quà mừng kỉ niệm của ba mẹ Lập Viễn Sa và mọi người dành cho Thiết Giang và Diệp Tú Tú.
– “Vũ Ninh, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như ba mẹ nha!”
Đài Di Giai tay ôm Thanh Bình, nép vào lòng Ngô Vũ Ninh thì thầm. Bàn tay đang choàng qua eo cô hai miết nhẹ một cái.
– “Nhất định!”
Phía đối diện cũng đâu hề kém cạnh. Đài Thái Ngữ khoác tay, tựa đầu vào vai cô thủ thỉ:
– “Ngưỡng mộ ba mẹ quá ha Sa! Muốn chúng ta cũng sẽ cùng nhau già đi như vậy.”
– “Vậy mình kết hôn đi!”
Lập Viễn Sa nhẹ nhàng nhả ra một câu, tưởng chừng như đùa vui nhưng chủ nhân của nó thì hoàn toàn nghiêm túc.
Lập Viễn Sa lấy ra chiếc vòng tay đỏ quen thuộc đeo lại cho Đài Thái Ngữ.
Cô ba cười như không, không cự tuyệt nhưng lại mang ngụ ý trách móc:
– “Ai lại cầu hôn bằng chiếc vòng tay nhặt lại thế này.”
Lập Viễn Sa cười nhạt. Nhìn xuống Tiêu Châu đang ngồi gật đầu ra hiệu. Dù nài nỉ cô để được đi chơi nhưng không thể phủ nhận nó rất được việc. Vừa nhìn đã hiểu ý ngay.
Nó mờ mờ ám ám rời khỏi buổi tiệc, không lâu sau đó đã thấy Laugh xuất hiện ở ngoài cổng. Chú chó trắng muốt như bông ấy từ từ tiến vào, miệng ngậm một chiếc hộp đen huyền bí cứ như vậy đi thẳng tới chỗ Lập Viễn Sa. Thu hút toàn bộ sự chú ý.
Cô ngồi xuống đón lấy, xoa đầu Laugh thay lời khen ngợi.
– “Ba mẹ, con mượn không gian này một chút.”
Nói rồi Lập Viễn Sa bước đến trước mặt Đài Thái Ngữ, quỳ một gối xuống, tay đồng thời mở nắp hộp nhẫn. Nhìn Thái Ngữ bằng tất thảy sự chân thành:
– “Đài Thái Ngữ, gả cho tôi nha!”
Dù rằng nắm được phần thắng trong tay nhưng tim cô vẫn cứ đập loạn xạ cả lên không cách nào điều khiển được. Mồ hôi trên trán đã túa ra thành một tầng mỏng, không thể chối cãi là giây phút này cô không lo lắng.
Đài Thái Ngữ đi từ bất ngờ đến hạnh phúc. Thời khắc này cũng đã chờ đợi rất lâu rồi. Không chỉ muốn đường đường chính chính bên cạnh nhau mà nhân cơ hội này Đài Thái Ngữ muốn tuyên bố cho những người đang có và sắp có ý đồ với Lập Viễn Sa rằng: cô đã có người quản rồi.
Tiếng hò reo bên dưới ngày càng lớn, Lập Viễn Sa càng lúc càng hồi hộp.
– “Làm mẹ của con chúng ta nha em!”
Đài Thái Ngữ bật cười, muốn dùng chiêu này để thu phục sao. Không trêu đùa cô thêm nữa, gật đầu đưa tay ra mà ngọt giọng:
– “Em đồng ý. Chúng ta sẽ là cô dâu của nhau.”
Chiếc nhẫn cuối cùng cũng thuộc về nơi vốn có của nó. Lập Viễn Sa đứng dậy, ôm lấy Đài Thái Ngữ một cách nâng niu. Khi lơi ra không quên quay sang ông bà Đài Thiết Giang hứa hẹn:
– “Ba, mẹ. Hi vọng hai người sẽ yên tâm khi giao Thái Ngữ cho con. Con hứa với bất kỳ lý do gì cũng không để hai người phải thất vọng về con.”
– “Được. Chúng ta giao Tiểu Ngữ lại cho con. Từ nay về sau nhường nhịn và yêu thương nhau. Đừng để mấy ông bà già này phải lo lắng nữa.”
– “Dạ, con hứa.”
Cô đan tay Thái Ngữ, ngữ điệu chắc nịch.
– “Anh chị sui, Thái Ngữ nhà tôi nó vẫn còn rất vụng về. Về bên đó chỉ có Lập Viễn Sa và gia đình anh chị, mong sau này sẽ dạy bảo nó thay vợ chồng tôi.”
Lai Vi Nhạn vỗ vỗ bàn tay của Diệp Tú Tú như động viên.
– “Anh chị yên tâm. Từ lâu tôi đã xem Thái Ngữ như con gái, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho con bé. Không để con bé phải chịu bất cứ ấm ức nào đâu.”
– “Ba mẹ. Như thể gã con đi hôm nay luôn không bằng.”
Đài Thái Ngữ không nhịn được mà lên tiếng. Chỉ mới cầu hôn thôi có cần phải nghiêm trọng đến vậy không chứ.
– “Với một đứa hậu đậu như con thì không thừa a!”
– “Ba này!”
Bữa tiệc tiếp tục diễn ra với không khí cực kỳ vui vẻ. Đột nhiên Tiêu Châu chạy tới chỗ Lập Viễn Sa nhỏ giọng:
– “Có người tìm cô bên ngoài á.”
Lập Viễn Sa nheo mi tâm, đặt ly rượu xuống bàn, nói vài chữ với Đài Thái Ngữ rồi cả hai cùng bước về phía cổng.
– “Tôi không muộn chứ? Lập tổng!”
Câu nói ý vị này cùng bó hồng đỏ rực trên tay người kia liền khiến môi hai cô cong lên hết cỡ.
– “Xem ra từ hôm nay phải gọi là…Giám đốc Kim rồi nhỉ!”
Sang đến ngày hôm sau Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ lập tức đi đăng ký kết hôn. Những ngày sau đó là tất bật cho một đám cưới thế kỷ của hai người.
Cuối cùng thì hôn nhân đồng giới cũng đã được chấp thuận. Cuối cùng sau bao nhiêu sóng gió thì hai cô cũng đường hoàng thuộc về nhau. Không còn phải ái ngại những ánh nhìn dè bỉu, những câu từ miệt thị của bất kỳ một ai. Chỉ có yêu và yêu!
Kevin Kidwell đã từng nói thế này: “Nếu tôi được chọn là gay hay thẳng, tôi lựa chọn được hạnh phúc”. Mục đích cuối cùng mà con người theo đuổi chẳng phải là hạnh phúc hay sao?! Vậy thì hà cớ gì chúng ta phải bó buộc hạnh phúc trong hai từ giới tính trong khi nó không phải là thứ quyết định nên hạnh phúc, làm tiền đề của sự kỳ thị và loại trừ, để rồi bao nhiêu cặp đôi phải tan vỡ chỉ vì “cùng giới”.
Tình yêu nó là sự xuất phát từ con tim và nó không có ranh giới, ranh giới là con người tự đặt ra cho nó. Chúng ta yêu một người chứ đâu có yêu giới tính của họ đâu.
Và tình yêu đồng giới cũng giống như tình yêu khác giới, nó được xây dựng từ cảm xúc từ hai phía và sự chân thành dành cho đối phương. Vậy vì lý do gì lại bị rào cản từ gia đình và định kiến của xã hội?
Đồng tính không phải là một căn bệnh.
Từ ngày 17.5.1990, WHO đã chính thức loại bỏ đồng tính luyến ái ra khỏi danh sách bệnh tâm thần. Kể từ năm 1994, đồng tính luyến ái không còn bị coi là bệnh.
Đây không phải là một căn bệnh mà có thể kê toa, chữa trị bằng thuốc hay bất kỳ một phương thức nào. Nếu là phải, “thì đây là căn bệnh hình thành từ suy nghĩ hạn hẹp và trái tim ích kỷ của rất nhiều người.”
Đồng tính không phải là một cái tội
“Nếu đó là một cái tội thì chắc tòa án sẽ đông nghẹt người và các luật sư sẽ chẳng biết đưa ra mức án nào với những con người đôi khi mắc tội lúc vừa lọt lòng mẹ.”
Vậy thì những áp lực từ định kiến xã hội và ngăn cấm của gia đình dành cho tình yêu đồng giới là đáng hay không? Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ còn may mắn được gia đình chấp nhận, sau bao nhiêu năm trời vẫn có thể tìm về với nhau nhưng thực tế cuộc sống còn khắc nghiệt hơn nhiều và được mấy người có được cái kết viên mãn như họ.
Sinh ra không đúng với giới tính của mình đã là một thiệt thòi thì xã hội ơi, gia đình ơi hãy nhẹ nhàng hơn với họ, đừng đối xử với họ như những kẻ đã dính chàm!
“Đừng mặc cảm trước miệng đời mổ xẻ
Đừng tự tay bóp chết đi mầm tình
Hãy cứ sống hết mình với tuổi đời son trẻ
“Sống là mình chết hướng về bình minh””