Chương 130: Còn giận là còn thương
- Trang Chủ
- Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta? - TDuy Nguyễn
- Chương 130: Còn giận là còn thương
– “Em bận gì thì làm đi. Đưa vali đây, mợ tự đem lên phòng.”
– “Dạ đâu có được…”
Nhớ ra cái gì đó không đúng mặt con Châu bỗng tái nhợt đi. Tự thấy mình phản ứng hơi quá rồi nó liền cười vã lã rồi giải thích:
– “Ý con là…nặng, sao để mợ xách lên được.”
– “Nhẹ hều hà. Có gì đâu. Em đưa đây!”
– “Thôi mợ để con, thức ăn xong hết rồi, mợ qua ngồi đi con dọn ra liền. Cái này, đem lên sau cũng được.”
Đài Thái Ngữ liếc nhìn đồng hồ trên tay, cũng không còn sớm nữa. Nhưng bay đường xa nên cô có chút mệt, chẳng thiết tha ăn uống gì mấy, với cả…Thái Ngữ cũng nhớ người kia lắm rồi nên mới về sớm hơn dự kiến. 10 ngày rồi chứ có ít ỏi chi đâu.
– “Để mợ lên tắm rồi gọi cô xuống ăn luôn.”
Đài Thái Ngữ đã nói đến nước này thì Tiêu Châu cũng không cố làm gì nữa.
– “Mợ cẩn thận…”
Đợi Đài Thái Ngữ đi rồi nó mới thở dài bất lực, nhìn đồng hồ cũng đã 21h hơn, người kia không về kịp xem như là vận xui đi. Có trách thì trách Đài Thái Ngữ về sớm chứ đừng trách Tiêu Châu này không câu giờ cho Lập Viễn Sa cô.
Đúng như dự đoán, chỉ vài phút sau.
– “Tiêu Châu. Cô đâu?”
Đài Thái Ngữ định bụng sẽ cho người kia một bất ngờ, chắc hẳn sẽ vui lắm đây khi thấy Thái Ngữ về nhưng trong phòng của 2 người lại chẳng thấy đâu. Tìm tất cả từ trong nhà cho đến ngoài vườn rồi, ở đâu cũng đều lặng lẽ như tờ. Rõ ràng điện thoại định vị là ở nhà, hơn nữa hôm nay là thứ 7, đâu có đi làm. Trễ rồi, ở đâu được cơ chứ?
– “Dạ…hồi chiều con thấy cô nói chuyện điện thoại xong rồi gấp gáp đi rồi. Còn đi đâu thì con không biết.”
Đài Thái Ngữ thở hắt. Cô đã lờ mờ đoán ra rồi. Xem tối nay cô xử tội ra làm sao.
– “Gan lắm rồi…Sao lúc mợ gọi em không nói? Muốn thông đồng với Lập Viễn Sa có đúng không? Nên nhớ là tôi có quyền đuổi em đó. Có mấy cô chủ cũng không chống lưng cho em nổi đâu.”
– “Mợ bình tĩnh, nghe con nói đã. Cũng tại cô hăm dọa nói con mà mách lẻo với mợ là không đăng ký cho con đi học nữa. Nên con mới…”
Đài Thái Ngữ nhìn nó quắn quéo lên giải thích thì khó mà nhịn được cười. Xoa đầu nó giọng vẫn trầm ổn như vậy:
– “Yên tâm đi! Việc học của em mợ lo.”
Nói rồi Đài Thái Ngữ cũng chẳng buồn lên phòng làm gì. Cầm laptop ra phòng khách, ngồi từ khi tách cà phê mới nghi ngút khói đến cạn đáy thì ngoài cổng mới vang lên mấy đợt chuông thúc giục. Tiêu Châu không vào phòng ngủ mà ngồi đợi cùng cô, hết ăn rồi lại ngủ, thức dậy lại ăn, mấy cái bánh Thái Ngữ mua cho nó lúc tối tới 3 giờ sáng đã bị nó chén sạch.
– “Mở cửa giùm mợ.”
Tiêu Châu phủi phủi tay mấy cái liền bỏ chân chạy ra ngoài, lướt ngang qua Đài Thái Ngữ nó không thể chối cả người phải rùng lên một cái, thầm cảm thán: “Xong đời cô rồi.”
………………….
– “Bác sĩ dặn Sa không được làm gì? Hửm?”
– “…”
Lần này không giống như trước nữa. Đài Thái Ngữ không còn im lặng phớt lờ mà kiên nhẫn đợi cô tỉnh lại để truy cứu cho rõ ngọn ngành. Nhưng nhẹ nhàng không thèm nghe, ghìm mặt xuống đĩa thức ăn như này không có sự tôn trọng thì là gì nữa đây?
– “Lập Viễn Sa!!!”
– “Nghe!”
Cô hơi cau mày.
– “Bác sĩ nói không được làm việc quá sức, suy nghĩ quá nhiều dẫn đến đầu óc căng thẳng…”
– “Nhiêu đó?”
– “Giảm uống rượu, hạn chế thuốc lá.”
– “Vậy mà ngày hôm qua vẫn trốn đi bar, tụ tập bạn bè nhậu đến không biết trời trăng gì nữa để nhân viên ở đó đưa về, còn mặt mũi gì nữa không Lập Viễn Sa? Có một chút nào để ý đến sức khỏe của mình?”
– “Tại…”
– “Em còn chưa hỏi là tại sao dám tắt nguồn, giấu điện thoại trong cuốn sách. Em đi chưa được 2 tuần mà muốn làm loạn rồi phải không?”
– “Chỉ là muốn một chút tự do thôi. Em có cần căng thẳng như vậy không? Em giám sát chặt chẽ như vậy ai mà chịu nổi chứ!”
Lập Viễn Sa bực dọc đẩy mạnh ghế đứng lên. Đài Thái Ngữ thoạt đầu còn bất ngờ trước thái độ và những lời nói này của cô nhưng cũng cố định thần. Dằn đôi đũa xuống mặt bàn, cùng đứng bật dậy đối mặt với Lập Viễn Sa xả cơn phẫn nộ:
– “Em như vậy là vì ai hả? Vì em chắc! Sa nhớ coi bác sĩ nói tình trạng bệnh của Sa như nào? Sa nhìn xem, thuốc Sa phải uống một ngày là bao nhiêu lần? Mỗi lần bao nhiêu viên? Có dưới 9 viên 1 ngày không? Em ở Đại Hoàng sáng, trưa, chiều lúc nào không lo lắng cho Sa ở nhà. Em muốn về đây sớm là về sao? Việc ở đó em phải chạy cả ngày đấy. Vì muốn nhanh chóng về bên Sa đấy. Nhưng xem ra không cần nữa rồi, dù thế nào trong mắt Sa cũng chỉ là vì em muốn kiểm soát Sa thôi.”
Nói việc định vị điện thoại cô cũng chỉ mới thời gian gần đây, vốn dĩ không có ý định kiểm soát Lập Viễn Sa lâu dài để cô mất đi sự tự do mà những ngày này Thái Ngữ không thể bên cạnh cô được, 6 năm qua thỏa sức chơi bời rồi, mới bị kìm kẹp có bao lâu đâu, ai đảm bảo được người ngợm không ngứa ngáy nên đành phải dùng đến cách này. Nhưng hay cho Lập Viễn Sa, nghĩ ý tốt của Thái Ngữ thành ra như vậy.
Đài Thái Ngữ cầm lấy điện thoại, vừa bấm thứ gì đó vừa nói:
– “Được thôi. Sa muốn tự do, em trả lại cho đấy. Từ hôm nay, Sa muốn làm gì đó thì làm. Em không bận tâm nữa!”
– “Thái Ngữ…”
Lập Viễn Sa chống hông đứng nhìn Đài Thái Ngữ bước đi trong bất lực. Nói như vậy là làm sao nữa đây.
Cuối cùng cũng 1 tuần trôi qua trong chiến tranh lạnh. Chính xác là 8 ngày, căn nhà trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Ra vào chạm mặt, tối vẫn ngủ chung một giường nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Tiêu Châu thường ngày nhoi đến cỡ nào cũng không dám hó hé trêu chọc cô nữa. Đứng ở phe trung lập với tình thế khó thở này người mà nó nghĩ đến chỉ có 1.
Tiếng chuông điện thoại vang lên hướng đôi mắt cô rời khỏi đống tài liệu. Lập Viễn Sa bỏ bút xuống. Cầm máy rời khỏi bàn làm việc.
– “Chú Lý, cháu nghe…”
………………….
Trưa hôm đó, nhẽ ra cô phải sang công ty của đối tác bàn bạc về hợp đồng sắp ký kết nhưng bà Lập không biết lý nào lại đích thân tới Destiny Entertainment để bắt cô nói chuyện phải trái rõ ràng. Không thể nào hủy hẹn được, Lập Viễn Sa đành giao lại cho Phó tổng. Cùng bà vào văn phòng.
Cánh cửa vừa đóng sầm lại, Lai Vi Nhạn đã không xót thương mà đánh liên tiếp vào đầu và lưng cô khiến Lập Viễn Sa đi từ bất ngờ đến đau rát.
– “Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Tự nhiên lại đánh con!”
Lập Viễn Sa vừa né chạy vừa cất tiếng ai oán.
– “Còn đi làm được à? Tưởng bị rượu bia làm cho hư người rồi.”
Mẹ cô nghiến răng đay nghiến. Tức tối với đứa con ngang bướng này quá không thể thở nổi nữa liền đi đến sô pha ngồi xuống. Đằng đằng sát khí.
Cô biết rồi. Đài Thái Ngữ sẽ không bao giờ than phiền chuyện giữa 2 cô với người lớn cả, chỉ có một đứa có thể tọc mạch thêm mắm dặm muối để sinh ra cớ sự này thôi. Biết là nên thương con dâu nhưng có cần bênh vực đến nổi đánh con ruột đến không xót xa như này không chứ.
– “Mẹ à. Chuyện nhỏ thôi, đâu cần phải tới công ty mà làm lên thế này.”
Lập Viễn Sa khẽ khàng vòng qua ghế ngồi xuống đối diện. Tay rót cho bà cốc nước mát, đợi hạ hỏa mới mong nói chuyện được.
– “Nhỏ? Tội của mày kể đến chiều còn chưa hết. Thái Ngữ nó là vì lo lắng cho mày mà mày nặng lời với con nhỏ để nó phải buồn bực mấy ngày nay, còn đi sớm về khuya không quan tâm gì đến nó như vậy mà là chuyện nhỏ của mày đó hả?”
Lập Viễn Sa sững sờ người hết mấy giây. Cười không được mà khóc cũng chẳng xong, kể làm sao mà qua đến tai bà, cô thành ra một kẻ không ra gì thế này.
– “Tiêu Châu nó nói với mẹ như vậy thật sao? Ây ~ chuyện nào đến nông nỗi đó. Thật ra con biết là vì cô ấy thương con, lo con bị bệnh nhưng mà cô ấy mắng con trước mặt người ở như vậy, còn thể diện gì nữa đâu mẹ…chỉ là không ngờ nói có mấy lời mà Ngữ bơ con luôn. Giờ hạ mình năn nỉ không phải là hèn quá sao!”
– “Thiệt là…chẳng giống ba mày một chút nào cả. Vợ con phải là nhất. Sĩ diện là để ra đường ra oai với người ta kìa con ơi. Chứ Tiêu Châu có phải là lần đầu nó chứng kiếm con bị mắng đâu mà sợ.”
– “Ủa mẹ…”
Cô một lần nữa ngớ người
– “Không có nói nhiều. Về nhà xin lỗi, làm hòa với con bé ngay cho mẹ. Để con bé ấm ức thêm ngày nào thì đừng có trách bà già này.”
Lai Vi Nhạn vừa nhận được tin nhắn, không ngồi lâu thêm được nên cầm lại túi xách đi ra cửa, còn không quên thêm mấy câu răn đe Lập Viễn Sa:
– “Để anh chị sui biết được, lúc đó mất vợ thì đừng có tìm mẹ. Không dỗ được thì để thằng khác.”
– “Mẹ này…”
– “Còn giận là còn thương. Còn nói là còn quan tâm đó.”