Chương 129: Nhận ra
Khẽ cười nhạt nhẽo lại nhớ tới đêm ấy. Minh Nhạc Y một mình đến tiệc cưới của Mỹ Cận Nhan để rồi phải lặng lẽ đứng một góc nhìn Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ tình tứ bên nhau, từng ánh mắt, cử chỉ và hành động thân mật mà hai người dành cho nhau đến tận bây giờ Y vẫn không thể nào quên được. Cứ ngỡ tâm trí là tờ giấy quyến, mỏng mịn non mềm mà in dấu đến ngàn thu.
– “Chậu đã có hoa. Ở bên cũng chỉ là cỏ dại.”
Hạ My ngoái lại nhìn mà thở dài. Ngắn gọn nhưng ý vị thâm trường. Không tin Minh Nhạc Y không hiểu.
Hạ My nhẹ nhàng thúc giục:
– “Vào nhanh đi!”
10 phút trôi qua
Đài Thái Ngữ bỏ tay ra, dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên cổ Lập Viễn Sa. Nhận thấy không đáng ngại thì cất giọng hỏi:
– “Ổn rồi chứ?”
– “Ừm!”
– “Bị vậy thường không?”
– “Lúc trước thỉnh thoảng, dạo gần đây thường xuyên hơn. Chắc do căng thẳng thôi. Em không cần lo!”
– “Mai em với Sa đến bệnh viện kiểm tra.”
Đài Thái Ngữ đề nghị nhưng nói đúng hơn là đưa ra quyết định. Lập Viễn Sa nghe xong thì nhanh chóng bật dậy mấp máy hai cánh môi hơi nhạt màu:
– “Tôi…”
– “Dám cãi!!!”
Đương nhiên là không rồi.
Lập Viễn Sa chỉ đành gục mặt nhìn xuống nền thở dài bất lực. Có cho 10 cái mạng nữa thì lá gan cô khi đứng trước người này cũng tự động teo tóp lại. Lấy đâu ra dũng khí để bật lại chứ. Chỉ là từ ngày hôm đó trở đi cô ghét mùi bệnh viện vô cùng. Nghĩ thôi đã còn không muốn rồi chứ đừng nói là trở lại cái chỗ lạnh lẽo và ngập ngụa mùi thuốc sát trùng ấy. Dẫu đang giận người ta nhưng một lời mà Đài Thái Ngữ nói đem so ra còn uy lực hơn vị thế của cô ở cả Hắc Thạch này. Bảo cô không nghe theo có khác nào tự tìm đến cái c.h.ế.t.
– “Tối nay không bận chứ?”
– “Có.”
Vì tàn dư của cuộc chiến tranh sáng ngày mà lời nói ra cũng ngắn gọn đến mức lạnh nhạt.
Đài Thái Ngữ bỉu môi, ngoài mặt là không để tâm lắm đến tâm trạng khó chịu ấy nhưng trong lòng đang rạo rực niềm căm phẫn. Cầm lại túi xách đứng lên mà cười khẩy, “Xem tôi thu phục Sa như thế nào!”
– “Vậy thôi không phiền Sa nữa. Em có hẹn rồi.”
– “Thái Ngữ. Em hẹn với ai? Ở đâu? Khi nào về? Tôi đưa em đi.”
Nghĩ vẫn không an lòng, đi mới được mấy bước Lập Viễn Sa đã lật đật chạy ngay theo, nắm lấy cánh tay Đài Thái Ngữ lại dò hỏi. Tuyệt nhiên không dám dùng lực mạnh.
Thái Ngữ nhẹ xoay người, môi cười mỉm ma mị, tay nâng lên chỉnh sửa lại cổ áo sơ mi của cô, từng lời từng chữ qua hai cánh môi đỏ mềm này đột nhiên trở nên phóng túng bất ngờ:
– “Không cần. Có người đến đón em rồi. Còn người kia…”
Thái Ngữ mạnh tay kéo Lập Viễn Sa dính chặt vào người mình. Ghé sát tai Lập Viễn Sa bỏ ngỏ khiến cả thân thể cô nóng ran:
“…là ai ~ Sa cũng không…nên…biết…”
Chẳng hiểu thế nào mà khuôn mặt giận dỗi của Lập Viễn Sa lúc này trong mắt Thái Ngữ lại hóa thành cực kỳ đáng yêu. Nhưng vẫn không náng lại thêm mà nhanh dời bước ra ngoài bỏ lại cô với muôn vàn tức tối.
Rõ là có ý chọc người ta giận càng thêm giận đây mà. Vừa định đuổi theo làm cho ra lẽ thì người của cô đã kịp thời cản trở:
– “Lập tổng. Cô Đặng đã đến rồi ạ!”
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Độ 20h hơn.
Khi Lập Viễn Sa ngồi dưới hàng ghế khán giả cẩn trọng theo dõi diễn biến của sự kiện mà trong lòng đang phất cờ phản động, nóng rực không yên. Điện thoại chợt rung lên, cô nghi vấn nhìn vào dòng tin nhắn:
– [“Không đến thật sao?”]
Nghĩ là tùy hứng ăn chơi. Hôm nay rõ ràng mới là thứ 5 trong tuần. Lập Viễn Sa thở hắt, tắt điện thoại mà không màng tới trả lời. Phần vì đang buồn bực chuyện với Đài Thái Ngữ nên không hề có chút tâm trạng.
Im hơi lặng tiếng được ít phút, một bức ảnh nóng mắt được gửi đến cho cô kèm theo mấy chữ: “Vậy thì đừng có hối hận.” Vừa nhìn vào máu ghen lại sục sôi lên tới não. Cô bỏ ngang khách khứa cùng mọi việc dang dở lại cho người của mình. Không nói không rằng phi thân ra xe, một chân đạp ga lao nhanh trên sa lộ.
Vì công ty cách Calii không xa nên chẳng mấy chốc cô đã đến nơi. Thấy Lập Viễn Sa, nhân viên đều cúi đầu nghênh đón. Đưa cô vào tận bên trong như thường lệ.
Cánh cửa vừa được mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Lập Viễn Sa không khác với những gì Liêu Dụng Phân gửi cho cô lúc nãy.
Lập Viễn Sa bước nhanh tới nắm chặt tay Đài Thái Ngữ kéo ra phía sau lưng mình. Mặt kệ những ánh mắt đang đổ dồn vào mình của hội người xung quanh. Cô chỉ thẳng mặt gã đàn ông đang nhảy với Thái Ngữ:
– “Biến!”
Một từ thôi nhưng hàn khí bức ra cũng khiến hắn ta sợ hãi mà xách dép chạy mất.
– “Sau chiếc áo khoác dài kín đáo mà em đến gặp tôi là cái váy khoét trên hở dưới như thế này đó hả?”
Lập Viễn Sa ném ánh mắt như lửa đốt của mình vào chiếc váy ngắn cũn cỡn, dính chặt vào thân Đài Thái Ngữ để bao nhiêu đường cong đốt mắt đều được phô bày ra trọn vẹn.
Làm ra nét ủy khuất, Đài Thái Ngữ hơi nâng tông giọng, nhớ lại nhóm bạn cô kể về những tháng ngày ăn chơi không chừng mực trước đây đến cả nhẵn mặt trên các bài báo chuyên tế đời tư của người nổi tiếng thì Đài Thái Ngữ chỉ muốn ghen tuông ngược lại:
– “Chứ chẳng phải những cô gái ở đây cũng ăn mặc như vậy mà Sa lại chết mê chết mệt đó sao!”
– “Sao trở mặt nhanh vậy chứ!”
Liêu Dụng Phân nhàn nhã xem phim. Giờ mới đi đến trưng ra vẻ mặt hài lòng.
Lập Viễn Sa như nhìn ra được khe hở, trầm giọng hỏi lại:
– “Là mọi người hùa nhau cố tình dụ dỗ cô ấy để chọc tức tôi đúng không?”
– “Nè nè! Đài Thái Ngữ có phải em bé đâu mà tụi này có thể dụ dỗ.”
– “Đúng đó. Mượn cô ấy đi chơi một chút thôi mà khó khăn như vậy à!”
– “Chơi đùa gì? Tất cả dạy hư cô ấy rồi!”
Đúng là không thể nói lý với những người này. Lập Viễn Sa tức tối quay qua nhìn Đài Thái Ngữ đang rất chi là bình thản.
– “Đi về!”
– “Em còn chưa chơi xong mà.”
– “Về nhà tôi chơi với em.”
Lập Viễn Sa bá đạo lên tiếng. Hậm hực kéo nhanh Đài Thái Ngữ đi nhanh ra xe trước sự phấn khích của hội bạn. Và cô cũng đâu biết được người kia ở phía sau lưng mình đang nở nụ cười hết sức đắc ý.
– “Em đang thách thức giới hạn chịu đựng của tôi đúng không?”
– “Em còn muốn uống mà! Ưm ~ “
Lập Viễn Sa ép sát người Đài Thái Ngữ vào xe, mạnh bạo ngấu nghiến hai cánh môi đỏ trước mặt không chút gì là thương hoa tiếc ngọc. Nụ hôn gấp gáp mang tính chiếm hữu này khiến Đài Thái Ngữ cũng khó lòng thích ứng.
– “Sa! Đây là bãi xe đó…Nhỡ…có người nhìn thấy thì sao!”
Đài Thái Ngữ khó khăn lắm mới tách ra được, ngửa đầu ra sau hơi thở dồn dập, đánh vào ngực Lập Viễn Sa trách cứ. Kiếm Hiệp Hay
– “Kệ họ. Nói tôi nghe. Tên khốn đó đã động vào chỗ nào trên người em rồi?”
Lập Viễn Sa giữ lấy hai tay Đài Thái Ngữ. Hai đầu lông mày chưa hề giãn ra nhìn người trước mặt chờ đợi, mỗi một chữ nhả ra đều nồng nặc mùi giấm chua.
Thái Ngữ không nhịn được mà phì cười. Nhéo má cô nghịch ngợm:
– “Em với mọi người trêu Sa thôi. Anh ta làm sao có thể.”
– “Vui lắm sao?”
Cô đờ người hết vài giây rồi dứt khoát xoay người. Đài Thái Ngữ lắc đầu nhìn theo thích thú.
– “Làm gì vậy?”
Lập Viễn Sa tròn mắt nhìn Đài Thái Ngữ vào xe nhưng không ngồi bên ghế phụ mà leo lên đùi mình ngồi, bàn tay còn không ngoan đặt vào trong cổ cô mà vuốt ve khiến cả cơ thể Viễn Sa bắt đầu cứng nhắc.
– “Giận thật sao!
Thôi mà! Không làm vậy thì bao giờ Sa mới chịu để mắt tới người ta. Có biết Sa lạnh nhạt như vậy em bực bội lắm không!”
– “Cũng do em.”
– “Đã nói là người ta không có ý đó rồi mà.”
Đài Thái Ngữ thừa biết người này đang muốn nhắc tới chuyện gì liền chu môi nhõng nhẽo. Thấy vẫn chưa có hiệu quả lắm thì giữ cằm xoay mặt cô lại hôn nhẹ lên môi Lập Viễn Sa giở thói năn nỉ:
– “Thôi. Em xin lỗi mà! Người gì mà giận dai quá vậy không biết.”
Sự im lặng vẫn tiếp tục, thậm chí tiếng thở dài pha chút bất mãn càng khiến không gian mờ ảo trong chiếc xe này trở nên trầm lắng hơn thì Thái Ngữ mới thật sự áy náy. Nghĩ mình đùa quá trớn rồi nên phải ra sức dỗ người ta thôi.
– “Sa à! Em xin lỗi, chỉ muốn làm hòa với Sa thôi chứ em không có ý gì khác hết. Đừng giận nữa nha! Hay Sa muốn em làm gì, Sa nói đi!”
– “Đài Thái Ngữ…”
Lặng một hồi lâu Lập Viễn Sa mới lên tiếng gọi cả đích danh mà đã lâu rồi chưa từng nghiêm túc như thế. Phá vỡ sự im lặng bằng chất giọng run run của mình. Nhờ ánh đèn của chiếc ô tô vừa chạy ngang qua Đài Thái Ngữ mới kịp nhìn thấy hai hàng mi dài ướt nước mắt của Lập Viễn Sa. Cô khóc thật rồi sao? Nhưng vì ghen hay bị trêu mà ấm ức đến phát khóc? Còn đôi mắt đỏ au này…là đang muốn biểu tình việc gì đây…Thái Ngữ không thể rõ.
Bàn tay ấm áp chạm vào mặt Đài Thái Ngữ. Ngón tay cái dịu dàng di chuyển. Cảm giác rất được trân trọng.
– “Đừng như hôm nay nữa. Được không? Đừng gần gũi với người khác như vậy. Tôi…sợ lắm…sợ mình không giữ được em…sợ em coi tôi là chốn dừng chân tạm bợ…sợ những khoảnh khắc vui vẻ kia chỉ là thoáng qua…sợ một ngày nào đó em lại…”
Không nói không rằng một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Lập Viễn Sa rồi Thái Ngữ vùi vào ngực cô dịu dàng âu yếm, lúc này đã thật sự bị cô làm cho mủi lòng rồi. Những thứ vật chất kia Đài Thái Ngữ cũng chẳng coi là gì. Thái Ngữ cần là một người nâng niu, chiều chuộng và yêu thương mình. Và nỗi sợ hãi của Lập Viễn Sa khi thấy mình đi cùng người khác, làm lơ cô và sợ mất mình đến nỗi không giấu được giọt nước mắt yếu đuối như thế này thì Đài Thái Ngữ đã biết…mình đã đúng rồi. Nhất định không thể để mất người này được. Nếu không sẽ hối hận mất.
– “Ngốc quá! Người ta thương có mỗi Sa thì theo ai được chứ. Mà…sợ thật hả?”
Cô nghe xong thì vui lên không ít. Nhưng cơ hội hiếm hoi được Đài Thái Ngữ dỗ dành thế này thì phải nhanh trí tận dụng.
– “Sợ chứ sao không! Vừa mới cãi nhau xong em lại chạy đến vũ trường bơ đẹp tôi như vậy…”
– “Là em quá đáng rồi! Bỏ qua nha! Mình làm hòa nha!”
– “Tạm tha cho em. Về tôi sẽ đích thân tắm cho em!”
– “Còn bây giờ?”
– “Ăn em.”
– “A…Sa biến thái ~ từ từ đã…đau em ~ “